HỒ SINH TỬ - Trang 131

“Em đã nhìn thấy thi thể của thầy.” Ngón tay Mã Lực gõ trên bàn phím run
rẩy, “Trong buổi lễ truy điệu của thầy.”

“Trông bộ dạng tôi như thế nào?”

“Thầy nằm ở trong quan tài bằng kính, khuôn mặt hơi quái dị, mặt trắng
nhợt một cách đáng sợ, người ta nói cần phải hóa trang rất nhiều thì mới có
thể che lấp được khuôn mặt đã thối rữa của thầy. Trong trường đồn rằng
thầy giết chết thầy chủ nhiệm giáo vụ, nên đã ngăn cấm giáo viên và học
sinh đến tham gia tang lễ, chỉ có mình em lén chạy đến. Buổi lễ truy điệu
được một người đàn ông trung niên bỏ tiền ra, ông ta gục khóc trên quan tài
của thầy, còn chính là em đã đỡ ông ta dậy.”

“Rất cảm ơn cậu, trò Mã Lực!”

Bên ngoài cửa sổ bóng cây rập rờn, như có nước mưa tạt vào cửa kính:
“Em nhìn thầy bị đưa vào trong lò hỏa táng, chính tay người đàn ông trung
niên đó đã nhặt xương cốt của thầy, lúc đó em cũng khóc một trận. Không
phải! Tại sao tôi lại nói cho anh biết điều này, anh có phải là thầy Thân
đâu!”

“Nếu tôi không phải là thầy Thân, thì sẽ không biết vào năm cậu học lớp 11
đã giúp bạn ngồi cùng bàn quay cóp bài thi, mỗi bài thu 10 tệ, kết quả là
sau khi bị tôi bắt, nửa đêm cậu còn chạy đến phòng ký túc xá của tôi quỳ
xuống xin tha.”

Nhìn thấy đoạn này, Mã Lực lạnh toát cả sống lưng, bí mật này chỉ có hai
người bọn họ biết.

“Thầy Thân chắc chắn đã tiết lộ bí mật rồi!”

“Cậu cho rằng tôi là loại người đó sao? Buổi tối hôm đó cậu khóc lóc và
xin thề với trời là mãi mãi sẽ không bao giờ làm những việc tương tự nữa.
Tôi cũng hứa với cậu sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Sau đó, tôi lén đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.