HỒ SINH TỬ - Trang 132

thăm nhà cậu mới biết bố cậu là một người nát rượu, còn mẹ cậu thì bán
quán sạp bên đường để sinh sống. Mùa hè hàng năm cậu đều phải đi làm
thuê, vì muốn kiếm thêm ít tiền phụ giúp gia đình. Tôi tìn rằng bí mật này,
cậu chưa từng nói với bất kỳ ai ở trong trường.”

“Đừng nói thêm nữa!”

Mã Lực đến chết cũng không thể nào quên - từ đó về sau, thầy Thân trích ra
từ tiền lương của mình mỗi tháng 50 tệ để đưa cho Mã Lực coi như là tiền
tiêu vặt. Lúc đầu Mã Lực kiên quyết không chịu nhận, thầy giáo nói là cho
cậu mượn đến khi nào cậu đi làm thì trả lại, đã giúp cậu trải qua được ngày
tháng khó khăn nhất. Đời này kiếp này anh vẫn luôn cảm kích thầy chủ
nhiệm trẻ tuổi Thân Minh.

Ở phần đối thoại của QQ vẫn luôn hiện ra đối phương đang đánh máy:
“Học kỳ 1 của năm lớp 12 cậu đột nhiên tìm đến phòng tôi, nói: Cậu có một
cuốn sổ nhật ký bị mất ở bên thư viện, viết rất nhiều phàn nàn về bạn học
và thầy giáo, cậu sợ ngày mai sẽ bị người khác phát hiện ra, muốn tôi nửa
đêm đi cùng cậu đến đó để lấy về, bởi vì tôi có chìa khóa của thư viện. Thế
là tôi đưa cậu đến thư viện, tìm thấy cuốn sổ nhật ký. Tối đó gió rất to, cửa
ở căn gác lầu bị thổi tung, hai người chúng ta đều rất hiếu kỳ, bèn trèo lên
căn gác xép, phát hiện ra ở trong đó đầy bụi, chất đầy những sách cổ rách
nát. Cậu đã chọn một cuốn “Những người khốn khổ” đem đi. Bên ngoài
cửa sổ căn gác xép loé lên lấp lánh ánh trăng, có một con mèo đen qua đó
tròn mắt nhìn chúng ta. Tôi vẫn nhớ câu nói của cậu: “Con mèo này giống
như bị quỷ nhập thân, quyết không phải là dấu hiệu tốt, nói không chừng ở
đây sẽ có người chết.”

Mã Lực đương nhiên không quên, câu nói cuối cùng đó không sai lệch một
chữ nào, Thân Minh cho dù sống đến tận hôm nay, chưa chắc đã có trí nhớ
tốt như vậy.

“Cuốn sách tàn tạ - Những người khốn khổ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.