HỒ SINH TỬ - Trang 152

nhà, đập cửa đánh “thình” một tiếng. Nửa khuôn mặt của con trai đã sưng
vù, cô chửi rủa chồng là súc sinh, nhìn thấy dưới ánh đèn đường trong đêm
mưa ở phía ngoài cửa sổ, thấy chồng mình lao chạy như điên, trong miệng
còn hét ra những câu nói hàm hồ nào đó, vì tiếng mưa quá lớn nên không
nghe rõ.

Năm con trai 7 tuổi, trong nhà xảy ra chuyện lớn.

Tư Minh Viễn mất tích, đó là một buổi sáng sớm vào ngày 30 tết. Cả một
cái Tết buồn phiền, Hà Thanh Ảnh đã lên sở công an để báo án mất tích.
Ông nội Vọng Nhi tóc đã bạc trắng, vì việc này mà phải vào nằm bệnh
viện. Hà Thanh Ảnh thường xuyên đến chăm sóc bố chồng, mọi người còn
nghĩ cô không phải là con dâu mà là con gái.

Liên tục có người đến tận nhà đòi nợ, thì ra chồng ở bên ngoài đã nợ rất
nhiều tiền thua bạc, trong đó có mấy nhà cho vay nặng, lãi số nợ này e rằng
cả đời cũng không trả hết được.

Tư Minh Viễn mãi vẫn không quay về.

Ngày mùng 2 tháng 9 năm 2002, thứ 2, là ngày Vọng Nhi lần đầu tiên đi
học tiểu học.

Hôm nay trời mưa, Hà Thanh Ảnh cầm ô, nắm chặt tay con trai đi đến
trường tiểu học số 1 trên đường Trường Thọ. Tay của cô vừa ấm vừa mềm
mại, khoác cặp sách cho Vọng Nhi, trong đó có hộp bút chì mới mua,
không biết là hộp bút chì bằng nhựa hình Disney là thật hay là hàng nhái.
Trong buổi lễ khai giảng có rất nhiều các bé và phụ huynh, cô chào hỏi
khách sáo với giáo viên, nhìn Tư Vọng ngồi xuống ở trong lớp học, xác
định được vị trí của cậu, rồi mới rời khỏi đó trong sự lưu luyến.

Mới học được nửa tháng năm lớp 1, có lần Vọng Nhi tan học trở về nhà, Hà
Thanh Ảnh phát hiện trong cặp sách có thêm một mảnh giấy viết “Tương
kiến hoan” của Lý Hậu Chủ: “Vô ngôn độc thượng tây lầu, nguyệt như câu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.