HỒ SINH TỬ - Trang 165

đã nhìn thấy, còn là một xác chết còn mới, làn da mặc dù lạnh giá, nhưng
các cơ thịt vẫn chưa cứng đờ, những khớp xương vẫn có thể hoạt động
được, chỉ là khuôn mặt đó vô cùng đáng sợ, đầy sự xấu hổ, hối hận, phẫn
nộ, hoảng sợ, tuyệt vọng...

Gương mặt của Cốc Trường Long.

Cả ngực ông bị nhuộm một màu máu đỏ tươi, có thể nhìn thấy bằng mắt
thường vết thương rất sâu, từ khung sườn chếch bên trái đâm vào, chắc là
đâm thẳng vào tim.

Cảnh sát Hoàng Hải lại một lần nữa giữ chặt cô, để tránh cô lăn xuống dưới
tầng cùng với thi thể, cô bò dậy và tát cho anh một cái. Thế nhưng anh
không nhúc nhích, chỉ nói vẻ như không có chuyện gì xảy ra: “Xin hãy bớt
đau buồn!”

“Ai làm vậy? Hung thủ đã bắt được chưa?”

Cô lau nước mắt, cúi đầu không muốn để cho cảnh sát nhìn thấy vẻ yếu ớt
của mình.

“Cô không biết địa chỉ này sao?”

“Là ý gì vậy?”

“Là chồng cô... Lộ Trung Nhạc.”

“Là chồng cũ.”

Rất ít người dám cắt ngang lời anh, cảnh sát Hoàng Hải vẫn không thể hiện
điều gì: “Đây chính là nơi ở của anh ta.”

“Báo ứng!”

Cốc Thu Sa nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai tiếng này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.