HỒ SINH TỬ - Trang 163

Cốc Thu Sa lúc này mới từ trong chạy ra, đỡ bố mình từ dưới đất dậy. Gió
thổi rối tung tóc cô, như thể một người phụ nữ trung niên chẳng có gì,
không biết nên an ủi bố mình ra sao, chỉ có thể khoác thêm cho ông một
chiếc áo khoác. Cô đã cho người giúp việc và tài xế nghỉ việc, ngày mai bắt
buộc phải chuyển khỏi đây, tất cả những thứ có giá trị trong nhà đều đã bị
gán nợ rồi.

Vọng Nhi mặc một chiếc áo khoác lông vũ bước ra ngoài, đứa bé trai 10
tuổi này càng lúc càng tuấn tú. Trong mùa đông lạnh giá, đôi má nó lạnh
quá đỏ ửng lên, nó khoác một túi du lịch vừa tầm, trầm mặc bước ra khỏi
cổng biệt thự.

“Vọng Nhi” Cốc Thu Sa nắm lấy ống quần cậu, “Con định đi đâu vậy?”

Cậu cúi đầu nhìn mẹ nuôi, khẽ lộ ra thần sắc bi thương: “Về nhà!”

“Chúng ta ngày mai mới chuyển nhà mà!”

“Về nhà của mẹ con!”

“Vọng Nhi, mẹ chính là mẹ của con mà!”

Cốc Thu Sa để mặc bố già đang ở dưới tuyết, ôm chặt lấy cậu bé 10 tuổi,
cậu gắng sức thoát ra, “Xin lỗi, Thu Sa!”

“Con gọi mẹ là gì?”

“Trời sắp tối rồi, sắp không kịp bắt xe bus quay trở về nội thành.” Cậu
ngước đầu nhìn bầu trời âm u đầy tuyết, cuối cùng mặt vẫn lạnh lùng tỉnh
bơ, “Mấy hôm nữa cháu sẽ liên lạc lại với cô!”

“Đừng đi, Vọng Nhi!”

Toàn thân cô gần như nằm bò dưới đất, nhưng vẫn đành phải trơ mắt nhìn
theo bóng lưng đi xa dần của đứa bé trai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.