HỒ SINH TỬ - Trang 192

bỏ đứa con trong bụng đi. Tôi biết anh ấy có người con gái khác, quyết tâm
kết hôn với người khác. Ngày nào tôi cũng khóc lóc vật vã, về quê với cái
bụng to. Bác sĩ nói thai nhi đã lớn, nếu bỏ đi sẽ rất nguy hiểm. Tôi cũng
không nỡ bỏ đứa bé đi, nên đã hạ quyết tâm sinh ra nó. May mà bố mẹ tôi
thấu tình đạt lý, giúp tôi nuôi nấng đứa bé lớn đến bây giờ.”

“Anh họ tôi không biết sao?”

“Năm đó ông bà ngoại của nó lần lượt qua đời, khoản tiền tiết kiệm trước
đây tiêu gần hết rồi, tôi phải đi làm thêm, muốn trả lại đứa bé này cho Lộ
Trung Nhạc. Khó khăn lắm tôi mới tìm được nhà này, nghe nói anh ta rất
giàu, cho dù không thể cho nó danh phận, ít nhất cũng cho nó cơm ăn.”

Nói rồi chị ta khóc, nói với thằng bé: “Chào cô đi con, nói tên con cho cô
nghe.”

Thằng bé xem ra rất ngoan, từ nãy đến giờ không nói câu nào, lúc này mới
rụt rè nói: “Cháu chào cô, cháu tên là Lộ Kế Tông.”

“Xin lỗi, mọi người đi về đi, tôi cũng muốn tìm anh họ tôi. Nhưng mọi
người không biết, anh ấy bây giờ là nghi phạm giết người, cảnh sát đang
truy nã anh ấy toàn quốc!”

“Tên khốn đáng chết này, đúng là ông trời báo ứng mà, nhưng mẹ con tôi
phải làm sao?”

Người phụ nữ trẻ mở ví tiền ra, lấy ra ba nghìn tệ đưa cho hai mẹ con: “Xin
lỗi, chị cầm trước khoản tiền này đi, coi như lộ phí.”

“Sao làm như vậy được!”

“Tôi là em họ của Lộ Trung Nhạc, chuyện của anh ấy cũng là chuyện của
tôi, sai lầm năm xưa của anh ấy tôi sẽ bù đắp thay anh ấy. Nhưng thật sự tôi
cũng chưa tìm thấy anh ấy, nếu có tin tức của anh, bất luận là vào tù hay thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.