HỒ SINH TỬ - Trang 225

Tay của cô bé rất lạnh, như xác chết vậy.

“Chính là căn phòng này, Trương Ái Linh đã sống ở đây mấy năm - trong
phòng xếp rất nhiều loại sách, tiếng Trung, ngoại ngữ, có cả tập ảnh từ châu
Âu đem về. Có bộ sofa rẻ tiền, còn có ghế nằm làm bằng mây, bức ảnh nổi
tiếng của bà ấy là chụp ở đây. Căn phòng bà ấy dọn dẹp cũng gọn gàng, thi
thoảng có người giúp việc, sau khi bà ấy nhận được thù lao hậu hĩnh từ việc
xuất bản sách nổi tiếng. Có cần tao kể tiếp không?”

Lúc này, trong phòng vang ra tiếng của một ông già: “Ai ở ngoài đó? Trẻ
con không được làm ầm!”

“Đi mau!”

Chạy một mạch xuống nhà, quay về trời đã tối.

“Tôi nghĩ tôi đã hiểu!” Tư Vọng vừa thở dốc vừa nhìn chằm chằm vào mắt
cô gái, “Chị thật sự rất đặc biệt!”

Doãn Ngọc mua hai cốc trà sữa bên đường, hút một hơi rõ dài rồi nói:
“Không phải thương thân trên bàn tiệc, giả điên khó tránh giả thành thật,
từng vì say rượu phi nước đại, e rằng đa tình khổ mĩ nhân. Gây nghiệt cướp
bóc đông nam thiên, sóng gió từng trải hải dương trần. Bi ca thống lệ sao
bù đắp, nghĩa sĩ lũ lượt thuyết Đế Tần - Văn nhân thời đó, tao chỉ thích Uất
đại phu, ông ấy là người thật lòng. Chỉ có điều, mối lương duyên của ông
và Vương Ánh Hà tuyệt đối không phải như Romeo và Juliet mà đời sau
tưởng tượng đâu.”

“Chị gặp họ rồi à?”

Doãn Ngọc cười lớn như con trai: “Tao đã từng uống rượu, từng đánh nhau,
tán gái với ông ta - mày tin không?”

Mùa hè năm đó, thành tích thi tốt nghiệp cấp 2 của Doãn Ngọc, quả nhiên
xếp thứ nhất toàn trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.