HỒ SINH TỬ - Trang 224

Cô bé còn quả quyết rằng Mạc Ngôn trong bốn năm nữa sẽ đoạt giải Nobel
Văn học.

Có lần trên đường đi học về, đi qua tượng Alexander Sergeyevich Pushkin
ở công viên trung tâm, Doãn Ngọc dừng lại đọc một tràng dài tiếng Nga,
Tư Vọng chẳng nghe hiểu chữ nào. Cô bé nói một cách thần bí: “Bài thơ
này tên là “Nếu cuộc sống lừa dối bạn”.

“Doãn Ngọc, chị học tiếng Nga ở đâu thế?”

“Đây là bí mật!”

“Được thôi, tôi cũng có bí mật, chúng ta trao đổi với nhau được không?”

“Không.”

Bỗng nhiên, gió thổi bay tóc phía trước của cô bé, ánh mắt như con trai, ẩn
chứa vẻ đẹp lạnh lùng.

Đi qua một tòa kiến trúc cổ, Tư Vọng nhìn trên cổng có bốn chữ: “Đô thị
Thường Đức”, nói khẽ, “Này, chị biết không? Đây là căn nhà Trương Ái
Linh đã từng ở đấy, bà ấy gặp và kết hôn cùng Hồ Lan Thành ở đây.”

“Xời!” Doãn Ngọc cười khẩy một cái, cặp sách đeo sau lưng, nhìn lên ban
công tòa nhà, “Cái gã Hồ Lan Thành ư? Tao nhổ vào!”

Cô bé còn nhổ nước bọt xuống đất, Tư Vọng lùi lại nửa bước: “Sao chị lại
như thế?”

Trấn tĩnh một lát, cô bé sờ tấm biển hiệu trên cổng nói: “Thật ra, tòa nhà
này, tao đã đến vài lần rồi, ngày xưa gọi là Đô thị Ái Đinh Đốn.”

Nói xong cô bé lôi tay Tư Vọng, đi thẳng vào cầu thang tối om, trèo lên cầu
thang như rất thông thạo, đến trước cửa một căn phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.