HỒ SINH TỬ - Trang 222

Cô bé phát hiện thằng nhóc học lớp dự bị kia đang theo dõi mình.

Có hôm tan học, Doãn Ngọc cố ý chui vào một ngõ nhỏ, không ngừng nhìn
phía sau, quan sát cậu học sinh theo dõi mình. Bỗng nhiên, xuất hiện hai
tên lưu manh, mục tiêu lại là cậu bé gầy gò kia, ép cậu vào tường, bắt cậu
đưa hết tiền trên người ra, cậu bé liền hô to: “Cứu với!”

Mấy người lớn đi qua giả vờ như không nghe thấy, còn đi nhanh hơn chạy
mất.

Doãn Ngọc lập tức quay đầu lại, một cú đấm vào trúng mắt tên lưu manh,
hai tên tiểu tử nhãi nhép ấy cũng không có sức đánh trả, mỗi đứa ăn vài cú
đấm đá, để lại cậu bé ôm đầu chạy.

“Chị lợi hại thế!”

“Chuyện nhỏ.” Cô bé vỗ tay một cách thô lỗ, như thể là vận động dãn gân
cốt, “Ừ, tên nhóc này sao lại theo dõi tao? Có tin là tao đánh mày không!”

“Vì, chị là kẻ kỳ quặc!” Thằng bé xem ra không sợ bị đánh, đứng thẳng
lưng nói như một người đàn ông, “Doãn Ngọc, tôi xem trộm bài thi chỗ
thầy môn sử, bài thi chị viết toàn là chữ phồn thể.”

“Từ nhỏ tao đã thích chữ phồn thể, chỉ cần thầy không trừ điểm, liên quan
đếch gì đến mày?”

“Nét bút của chị rất đẹp, không giống chữ của một đứa con gái tí nào.”
Chần chừ một hồi, cậu bé cuối cùng nói vào vấn đề, “Tôi có thể làm bạn
với chị không?”

Doãn Ngọc rất ngạc nhiên, sau đó nhìn cậu bé rất nghiêm túc, nói như
giọng của cô giáo: “Bạn này, có phải bạn đang đùa không?”

“Vì, tôi giống chị.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.