HỒ SINH TỬ - Trang 238

khác biết hay không. Ông lo sợ nếu một khi truyền tới cơ quan, thì vị trí
kiểm sát viên rất có thể không giữ được.

Nhưng hôm nay nghĩ lại, ông cảm thấy vô cùng hối hận!

Điều duy nhất có thể an ủi được rằng, sau bữa cơm trưa ngày hôm đó, lúc
chia tay không hiểu ông suy nghĩ thế nào mà chủ động ôm lấy Thân Minh.

Không ngờ, đó lại là vĩnh biệt.

Khi ông tiễn con trai trở về nhà, vợ ông nét mặt vô cùng phức tạp nói với
ông: “Viện Triều, em có thai rồi.”

Tin tức này đến thật đột ngột, khiến Thân Viện Triều không biết xử trí ra
sao, kết hôn hơn mười năm rồi nhưng mãi vẫn chưa có con, đi đến bệnh
viện khám xét nhiều lần, đều nói là vì vợ mắc bệnh phụ khoa nặng, rất khó
có thai. Nhưng chưa bao giờ ông ghét bỏ vợ, dồn toàn bộ sinh lực vào công
việc, ngày nào cũng bắt những thành phần tham ô hủ bại, thường ngày cũng
rất ít có cơ hội ở nhà nghỉ ngơi. Ông rất cảm kích sự khoan dung của vợ đối
với mình, đặc biệt là đối với con riêng của ông. Ông không ngờ vợ ông có
thể mang thai được, đúng là đứa bé mà ông trời đã nhân từ ban tặng cho
ông sao?

Bất luận thế nào, mặc dù có mối nguy hiểm vì bà mẹ mang thai lúc tuổi đã
cao, vợ ông vẫn kiên quyết sinh đứa bé ra.

Năm ngày sau, một người cảnh sát tên Hoàng Hải tìm đến viện kiểm sát,
gọi riêng Thân Viện Triều ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng nói một câu: “Thân
Minh chết rồi.”

Nhưng ông không thể hiện tâm trạng gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, cung cấp một
số tình hình mà mình biết, giống như một người đàn ông máu lạnh đối diện
với một món nợ nghiệp chướng. Ông quay về viện kiểm sát và tiếp tục làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.