HỒ SINH TỬ - Trang 237

“Cảnh sát Hoàng, xin đừng hiểu nhầm, tôi chỉ là đến để cảm ơn anh - vì
suốt mười mấy năm qua anh vẫn luôn theo đuổi điều tra để tìm hung thủ đã
giết con trai tôi, tôi thay Thân Minh đang nằm dưới mộ cảm tạ anh!”

Đột nhiên, đứa bé Tư Vọng 14 tuổi nói xen vào: “Hung thủ chắc chắn sẽ bị
bắt.”

“Im miệng! Người lớn nói chuyện, trẻ con chen vào làm gì!”

“Tôi tin rằng những vụ án này không phải độc lập, Trương Minh Tùng là
một tên sát thủ liên hoàn điên cuồng.”

Hoàng Hải bất lực lắc đầu: “Ông Thân, ông lại thế rồi!”

Thân Viện Triều chỉ vào cuốn sách Ông già vào biển cả, “Cuốn sách này
cũng rất phù hợp để cho con trai anh đọc. Tôi đi đây, tạm biệt!”

Trên đường rời khỏi nhà Hoàng Hải, trong đầu ông vẫn luôn xuất hiện
gương mặt của cậu thiếu niên đó, còn cả đôi mắt sáng lấp lánh đó nữa, như
thể truyền đạt một thứ thông tin nào đó?

Tối muộn, Thân Viện Triều trở về nhà, cô con gái vẫn đợi ông. Cô con gái
14 tuổi vui tươi xinh đẹp, nhưng lại từ chối tất cả lời mời các bữa tiệc Noel,
ở nhà vừa ngáp vừa xem phim kinh dị.

Mấy hôm trước con gái vừa mới tổ chức sinh nhật, cũng chính là ngày giỗ
mẹ nó rời khỏi thế giới này.

Lần đầu tiên Thân Viện Triều nghe tin vợ mang thai là ngày 17 tháng 6
năm 1995, hôm đó cũng là lần cuối cùng ông nhìn thấy Thân Minh.

Ông vẫn còn nhớ rõ bữa ăn trưa hôm đó, vợ đã làm một bữa cơm thịnh
soạn, khoản đãi người con riêng của ông hai mươi lăm năm trước. Ông biết
con trai đang gặp phải khó khăn, nhưng điều Thân Viện Triều quan tâm
không phải là làm thế nào để giúp cậu, mà là cái bí mật này có bị người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.