HỒ SINH TỬ - Trang 243

Hai người ngồi lên xe đạp, rẽ vào một con phố nhỏ u tịnh, phía trước là một
bức tường rào, thông qua chiếc cửa sắt màu đen, vẫn thấp thoáng nhìn thấy
những căn nhà xây theo phong cách kiểu phương Tây cũ. Họ khóa xe ở
phía bên dưới bức tường, ấn chuông cửa và tự động mở cửa ra.

Bên trong cửa là một mảnh sân chật hẹp, ở dưới đất đầy những lá vàng
rụng. Ngôi nhà chỉ có hai tầng, giữa cơn gió thu trông có phần hoang phế,
chỉ có bậc thềm và phần chạm trổ khi vừa mới bước vào cửa, mới có thể
nhận ra sự tôn quý và tinh tế của thời xưa.

Tư Vọng kéo áo Doãn Ngọc nói: “Đây là nơi nào vậy?”

Doãn Ngọc không nói gì, bước vào một gian phòng khách âm u lạnh lẽo, ở
dưới chân lát gạch hoa văn, trên tường hoen ố, nhưng tổng thể lại thì cũng
vẫn khá sạch sẽ, không nhìn thấy bụi và mạng nhện. Bước vào hành lang
âm u ở tầng 1, ngửi thấy một mùi thối rữa ẩm mốc, không phải là mùi hôi
thối của xác chết mà có vẻ như là vỏ quýt bị để nhiều năm. Một luồng ánh
sáng thoát ra từ cánh cửa hé mở, hai người khẽ khàng bước vào, căn phòng
này có ba mặt đều là giá sách, từ dưới đất cho lên đến tận trần nhà đều là
sách, những gáy sách giày đều rất cổ, mùi vị thoát ra từ nơi này.

Còn có một người phụ nữ.

Rất khó có thể liên hệ bà ta với hai chữ “phụ nữ”, giống như mỗi lần nhìn
thấy Doãn Ngọc đều nghĩ cô là con trai.

Bà ta co ro cuộn người trong tấm khăn quàng cổ dày sụ, tóc không thưa
nhưng lại trông như tuyết, làn da cũng trắng hơn người bình thường, chỉ là
có đầy nếp nhăn chằng chịt, bất luận là dáng hay mùi đều giống như là vỏ
quýt. Mặc dù khóe mắt đã sụp xuống, nhưng vẫn có thể nhận ra được đã
từng là một đôi mắt đẹp. Chắc là do hàm răng đã rụng hết, cho nên miệng
lõm hẳn vào trong, ở chiếc cằm khô gầy chảy ra mấy lớp da, hoàn toàn
không thể nào đoán được tuổi của bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.