HỒ SINH TỬ - Trang 245

ấn lên bàn tay của Doãn Ngọc đang mát xa cho bà. Một bàn tay đã gầy khô
như gỗ, một bàn tay thì trẻ trung phơi phới, trong khoảnh khắc nắm vào
nhau, lại được dung hòa giống như nước và đất sét, giống như hai bàn tay
của cùng một người.

“Anh bạn nhỏ, chắc cậu là một người có tâm sự thì phải?”

Bà lão quay đầu nhìn vào mắt Tư Vọng, trong ánh mắt mờ đục có thứ khí
chất yêu nghiệt, nói bà hai trăm tuổi thì chắc cũng có người tin.

“Cháu... không có đâu.”

“Người có thể làm bạn với cô Doãn, không thể nào không có tâm sự, chẳng
phải sao? Ta đã gần 90 tuổi rồi, có loại người nào ta chưa từng gặp chứ?”

“Thôi cô ạ, chúng ta không làm khó cho tên nhóc này.”

Doãn Ngọc lấy một chiếc lược gỗ ở phía bên cạnh cửa sổ ra, giống như một
loại đồ cổ, chải mái tóc bạc phơ cho cô Tào, đồng thời nói ra một câu tiếng
Pháp thật dài. Bà lão cũng dùng tiếng Pháp lưu loát trả lời - nếu chỉ nhìn bề
ngoài của hai người, trông giống như bà cụ cố và đứa cháu cách nhau bốn
đời, nhưng chỉ cần nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, mới hiểu được
thì ra là đôi bạn thân thiết trong nhiều năm.

Bà lão nhắm hờ mắt vẻ đang được hưởng thụ, răng lược cổ xưa chải qua da
đầu, mái tóc bạc trắng rủ xuống: ”Bao năm qua rồi, vào giờ này hàng tuần,
cháu đều đến đây chải đầu cho ta, đợi sau khi ta chết, cháu hãy chải đầu
cho người khác nhé.”

“Cô yên tâm đi, cô ít nhất còn sống thêm hai mươi năm nữa, đến lúc đó,
cháu cũng sắp già rồi.”

Câu trả lời của Doãn Ngọc khiến bà mỉm cười hiền lành, bà lão lại nhìn Tư
Vọng nói: “Anh bạn nhỏ, Doãn Ngọc là người tốt, cậu đừng để nó dọa cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.