HỒ SINH TỬ - Trang 244

Chỉ có thể dùng từ bà lão để hình dung về bà.

Doãn Ngọc đã quen thuộc đường lối từ lâu, bà lão cũng không coi cô là
người ngoài, chỉ là hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tư Vọng, trong con mắt
mờ đục khẽ lóe sáng.

“Cô đừng sợ!”

Doãn Ngọc bước đến cạnh bà già rồi vòng ra phía sau để xoa bóp vai cho
bà: “Cậu ấy là người anh em tốt của cháu, hồi trước học chung cùng một
trường cấp 2.”

“Ồ, chào bà, cháu tên là Tư Vọng, Tư trong tư lệnh, Vọng trong thiêu vọng,
bây giờ cháu đang học lớp 9.”

“Tư Vọng, cái tên thật hay, cháu gọi ta là cô Tào là được rồi.”

Người phụ nữ trả lời bằng giọng phổ thông chuẩn, bởi không có răng nên
hơi hàm hồ, âm sắc cũng rất thô, nói chậm hơn người bình thường rất
nhiều, như thể là phát ra từ tận đáy giếng sâu.

“Cô... cô Tào...”

Gọi “cô” đối với một bà già, dù thế nào cũng không thể tự nhiên được.

“Bao năm nay, cuối cùng cháu cũng có bạn rồi.” Bà lão khẽ cử động cổ,
không biết có thể nhìn thấy Doãn Ngọc ở phía sau mình không, “Thật tốt
quá, ta mừng cho cháu.”

Doãn Ngọc vẫn đang mát xa để lưu thông huyết mạch cho bà lão: “Vâng,
hy vọng cô cũng có thể thích nó! Cô đừng nhìn nó trông ngờ nghệch, thực
ra nó cũng không đơn giản đâu!”

Bà lão thò tay giống như rễ cây từ trong khăn quàng cổ ra, khiến người ta
liên tưởng đến cương thi hút máu hay là xác ướp run rẩy đặt lên vai mình,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.