HỒ SINH TỬ - Trang 247

Doãn Ngọc nắm lấy tay bà lão, đung đưa, nhưng lại không nỡ đặt xuống.

“Về đi thôi.” Cô Tào cũng nhìn Tư Vọng một lát, “Anh bạn nhỏ, dòng nước
phụt ra từ trong vòi nước cho dù cuối cùng vẫn chảy vào dòng sông cuồn
cuộn, rồi lại được nhà máy lọc nước xử lý sạch sẽ, nhưng đã không phải là
dòng nước đã chảy qua tay cậu nữa rồi.”

“Ơ?”

“Sớm muộn gì cậu cũng sẽ hiểu thôi.”

Nhìn nụ cười kỳ dị của bà lão, Doãn Ngọc kéo Tư Vọng ra khỏi cửa, trước
mắt chỉ còn lại lá rụng đầy sân.

Buổi tối, bước ra khỏi ngôi nhà ẩn sâu này, hai người vừa mới ngồi lên xe
đạp, thì trên đỉnh đầu đã lất phất mưa bay.

“Hay quay trở lại để tránh mưa đi!”

“Đã ra đây rồi, thì đừng quay lại làm phiền bà ấy nữa.”

Mặc dù ngoài miệng Doãn Ngọc nói như vậy, kỳ thực trong lòng lại rất
muốn quay lại. Cậu thiếu niên 15 tuổi, cô thiếu nữ 18 tuổi, yên tĩnh ngồi lên
xe đạp, tránh mưa ở dưới bóng râm của bức tường rào, thỉnh thoảng có một
giọt mưa bay vào mặt, lạnh như kim châm.

“Thực ra chị là một người đàn ông.”

Tư Vọng phá vỡ sự im lặng trong màn đêm, Doãn Ngọc không thừa nhận
cũng không phủ nhận.

“Sao chị không nói gì? Bởi vì cô Tào sao?”

“Bà ấy là người phụ nữ cuối cùng mà tôi thích.”

Doãn Ngọc giống như một người đàn ông già cả nói ra câu nói này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.