HỒ SINH TỬ - Trang 249

Con đường nhỏ trong đêm mưa vô cùng tĩnh mịch, bánh xe lăn qua những
lá ngân hạnh màu vàng kim rụng dưới đất, làm bắn tóe vài giọt nước mưa,
biển hiệu ở bên đường ghi là “Đường An Tức”.

Cậu đi theo sau lớn tiếng truy hỏi: “Chị rất quen thuộc với con đường này
sao?”

“Ừ, hai mươi năm cuối ở kiếp trước, tôi sống ở đường An Tức này.”

“Cùng với cô Tào à?”

“Không, bà ấy sống ở phía đông đường, còn tôi sống phía tây, cách nhau
400 mét. Để tôi đưa cậu đến xem nhé.”

Một phút sau, giữa cơn mưa thu, họ đi xe đến trước một ngôi nhà lớn, cửa
sổ trong ngôi nhà ba tầng đều sáng đèn, bên trong đó có khá nhiều dân cư
sinh sống. Có một nửa ô cửa sổ ở ngay sát mặt đất, có lẽ đây là cửa sổ thoát
khí ở dưới tầng ngầm.

“Tôi sống ở ngay tầng 1.”

Doãn Ngọc chỉ tay về phía trước, từ ô cửa sổ đó truyền ra lời đối thoại
trong bộ phim truyền hình ở kênh Hồ Nam.

Cậu lại nhìn cửa sổ khí dưới tầng ngầm ở bên đường: “Chị chắc là không
có người nhà từ kiếp trước chứ?”

“Sao cậu biết?”

Cô ngồi lên xe đạp của mình thở dài, “Hoặc là, kiếp này cũng không có”.

Sơn nhất trình, thủy nhất trình;

Thân hướng Du Quan na bạn hành.

Dạ thâm thiên trướng đăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.