HỒ SINH TỬ - Trang 248

“Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?”

“Được rồi, chúng ta đã là đôi bạn thân thiết nhất, vậy thì cũng không cần
phải giấu cậu nữa - tôi vẫn giữ được ký ức của kiếp trước sau khi tôi chết.
Chỉ là, kiếp trước của tôi quá dài, dài đến độ vào cái ngày tôi chết đi, tôi lấy
làm vô cùng vui vẻ và cảm thấy được giải thoát.”

Cậu thiếu niên quay đầu nhìn vào những ngọn cây ở trên bức tường rào nói:
“Ít nhất, chị rất may mắn, bà ấy vẫn còn sống, chị có thể gặp được bà ấy!”

“Thực ra tôi có quá nhiều phụ nữ ở kiếp trước - cho đến tận khi tất cả mọi
người đều rời bỏ tôi, chỉ có bà ấy vẫn còn.”

“Bà ấy từng là vợ của chị à?”

“Bà ấy không phải, nhưng về sau lại hy vọng bà ấy phải.”

“Chẳng hiểu gì!”

Doãn Ngọc ngẩng đầu cười đau khổ, trở nên vô cùng bi thương: “Thêm hai
mươi năm nữa, thì cậu sẽ hiểu. Đàn ông và phụ nữ, chia tay và phân ly, chờ
đợi và đợi được, cuối cùng vẫn là quá muộn. Cậu không biết đấy thôi, sau
khi quen biết bà ấy không lâu, tôi đã bị đưa đến vùng đất hoang mạc là bồn
địa Tsaidam Basin, trọn suốt ba mươi năm, mỗi người ở một phương. Đợi
đến khi tôi quay về thành phố này, thì đã già đến nỗi không bước nổi nữa.”

“Thì ra là bi kịch.”

“Cuộc đời mỗi con người đều là bi kịch.”

Cô giơ tay ra ngoài hứng lấy những giọt nước mưa, đội mũ chiếc áo khoác
lên đầu, đạp lên bàn đạp xe và ra khỏi ngõ nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.