HỒ SINH TỬ - Trang 254

đầu, nói ngập ngừng, “Trò Tư Vọng, bố cháu không biết bao giờ mới quay
trở về. Nếu như, chú làm bố của cháu, cháu có đồng ý không?”

Cậu thiếu niên đẩy anh ra rồi nhảy khỏi xe cảnh sát, ném chiếc kẹo nhân
đào đang ăn dở xuống đất, nhanh chóng chạy về phía sông Tô Châu.

Trời rất lạnh.

Từ đó về sau, Hoàng Hải không hề gặp riêng Hà Thanh Ảnh nữa.

Thu qua xuân đến...

Ngày chủ nhật, những giọt mưa nhỏ rơi vào ô kính cửa sổ, trên đường Nam
Minh mọc lên rất nhiều tòa nhà cao tầng, khiến người ta khó có thể nhớ đến
vụ hung án cách đây mười lăm năm, cho dù chỉ đi thẳng về phía trước mấy
trăm mét là trường cấp 3 Nam Minh.

“Cậu nhóc, ai nói với cậu ở đấy có manh mối vậy?”

Cảnh sát Hoàng Hải nắm lấy vô lăng, cái gạt nước gạt đi rồi gạt lại những
giọt nước mưa ở trên cửa kính, trước mắt là con đường dài dằng dặc mơ hồ
vắng vẻ, như thể đi đến một không gian khác.

“Là một người đưa tin bí mật, cháu bắt buộc phải bảo vệ chị ấy!”

Tư Vọng ngồi ở ghế phụ lái, “Hãy tin cháu đi, cháu là người đặc biệt, chú
biết mà.”

Đây là một chiếc xe cảnh sát được ngụy trang thành chiếc xe gia đình, trên
mui xe phủ đầy bụi và bùn đất, tối qua anh vừa mới lái chiếc xe này từ
vùng khác để bắt về một tên tội phạm giết người. Chỉ ngủ chưa đầy ba tiếng
đồng hồ, Tư Vọng đã gõ cửa phòng anh, nói rằng đã phát hiện ra manh mối
về Lộ Trung Nhạc, nhưng lại không nói cho anh biết rõ tình hình cụ thể, chỉ
nói là đến đó rồi sẽ rõ, còn đặc biệt dặn dò đừng để mẹ cậu biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.