HỒ SINH TỬ - Trang 286

có quyền quý khắp nơi đều thấy xương trắng, khói bụi mịt mù! Phải rồi, thư
viện của trường cấp 3 Nam Minh, thực ra cũng là một phần của khu kiến
trúc mộ phần năm xưa, là miếu chuyên để bài vị của những người đã
khuất.”

Doãn Ngọc nói một tràng vẻ hơi đắc ý, rất nhiều đôi nam nữ yêu sớm đều ở
trong thư viện này, nhưng lại không hề hay biết nơi đây đã từng là kinh
đường để đầy bài vị...

“Chẳng phải chị nói ở đó đã từng có người chết sao?”

“Người chết? Đó là việc quá đỗi bình thường rồi, có ai sinh ra mà không
phải chết đi chứ? Ha ha, cho nên tôi chẳng thích nhất là được hậu táng, sau
khi chết cứ đốt thành tro rồi rải xuống biển là sạch sẽ gọn nhẹ nhất!”

“Sao chị lại quen thuộc với mộ phần của Nguyễn Linh Ngọc vậy? Chỉ có
chính mình trải qua mới có thể như vậy được. Chẳng phải chị nói, thời kỳ
“cách mạng văn hóa” bị phá dỡ sạch rồi sao? Sao chị lại có thể nhìn thấy?
Lẽ nào chị tham gia tang lễ của cô ấy?”

“Đúng vậy!”

Cô nữ sinh 18 tuổi trả lời mạch lạc, ngược lại Tư Vọng lại không biết nói
gì, ngừng giây lát rồi lại nhớ ra điều gì đó: “Tôi hỏi thêm một câu - chị nói
năm 1983, kiếp trước chị sống ở đường An Tức, trong ngôi nhà đối diện
xảy ra một vụ hung án, đến nay vẫn không có ai dám đến ở?”

“Đúng vậy, liên quan gì đến cậu?”

“Chị có còn nhớ có một đứa bé không? Năm đó nó 13 tuổi, bà nội nó chính
là người giúp việc, sống ở dưới tầng hầm ngôi nhà mà chị đã từng sống.”

“Cháu ngoại của cô Vân?”

“Đúng vậy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.