HỒ SINH TỬ - Trang 288

“Đúng vậy, năm thứ 26 thời Quang Tự, chính biến quốc sự năm Canh.”

“Chị vẫn nhớ chuyện xảy ra năm đó?”

“Cho tôi xin, cậu em à, năm đó tôi vừa mới sinh ra mà!” Cô nhìn ráng
chiều tà đang dần dâng lên, đường Nam Minh bị sắc vàng của ánh tịch
dương bao phủ, bất giác nhắm mắt lại ngâm nga một câu: “Đạo sĩ trồng đào
đi về đâu, năm xưa đã đi giờ quay lại.”

“Câu thơ này nghe quen quá! Để tôi nhớ lại xem nào?”

“Trong ghi chép “U minh lục” của Lưu Nghĩa Khánh ở Nam triều, hai
người Lưu Thần và Nguyễn Triệu thời Đông Hán cùng nhau lên núi Thiên
Đài, đi vào khe suối như chốn đào hoa tiên cảnh, gặp hai cô thiếu nữ xinh
đẹp, đón họ về nhà chơi. Hai người Lưu, Nguyễn như vào cõi tiên, họ cùng
người đẹp bầu bạn nửa năm, cuối cùng vẫn nhớ quê hương nên quay trở về.
Đợi đến khi hai người xuống núi, thì thôn xóm đã thay đổi hoàn toàn,
không còn ai quen biết cả, thời gian đã trôi chảy đến tận triều Tấn rồi, cách
thời gian lúc họ đi lên núi hơn 200 năm. Những người năm đó giờ đã đến
đời con cháu thứ 7 rồi.

“Nghe có vẻ thật giống với câu chuyện của Washington Irving nhỉ?”

Doãn Ngọc vỗ vai cậu: “Cậu nhóc, cũng coi như là tri kỷ của lão phu! Lưu
Vạn Dịch thời Đường mấy lần bị đày ải ra biên cương, khi lần thứ hai quay
trở lại Huyền đô quan của Trường An, vật cũ người cũ đã không còn nữa,
khiến ông cảm thấy rất thê lương, mới cảm khái than thở như vậy.

“Chị cũng là đi rồi quay lại?” Thấy cô không trả lời, Tư Vọng bèn xin lỗi:
“Tôi đường đột quá phải không?”

“Thế kỷ 20, mở đầu bằng năm Canh, tôi sinh ra trong một gia đình học thức
suy tàn, may mà có chú tôi làm ăn kinh doanh trợ giúp tiền mới có thể rời
xa quê để đi học. Ngày 4 tháng 5 năm 1919, tôi ở trên quảng trường, lửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.