HỒ SINH TỬ - Trang 30

Tôi không muốn nói những thứ vô dụng với cảnh sát, tôi chỉ nói những từ
then chốt nhất: “Một tháng trước, trường học đã nhận được thông báo của
cấp trên, sau kỳ thi đại học của các em, tôi sẽ rời khỏi cương vị giáo viên,
vào làm công việc trong Hội ủy viên Đoàn thanh niên của Bộ giáo dục
thành phố, vừa vặn tôi cũng làm thư ký Hội ủy viên Đoàn thanh niên trong
trường cấp 3 Nam Minh.

Vợ chưa cưới Cốc Thu Sa nói với tôi, nhờ có mối quan hệ của bố cô, tôi đã
được lãnh đạo chỉ định, hai năm sau sẽ tiếp nhận vị trí thư ký Hội ủy viên
Đoàn thanh niên của hệ thống Giáo dục toàn thành phố - tin tức này nhanh
chóng lan truyền khắp trong giới.”

“Sau đó sẽ có rất nhiều người đố kị với anh!”

Anh ta dập đầu thuốc lá, gõ đốt tay xuống bàn, “Đây chính là trọng điểm
anh muốn nói với tôi.”

“Cảnh sát Hoàng, anh đã đọc “Bá tước Monte-Cristo” chưa?”

“Tôi không có thời gian đọc tiểu thuyết, nhưng tôi hiểu ý của anh là gì.
Được rồi, hãy nói cho tôi biết, anh cảm thấy ai muốn hãm hại anh? Tôi nói
là hãm hại chứ không phải đố kị - nghe anh nói vậy, ngay cả tôi cũng không
kìm lòng được! Xả thân liều mình suốt hơn mười năm qua, bắt được không
biết bao nhiêu là tội phạm giết người, mình đầy thương tích, ngay cả căn
phòng cũng chẳng được phân cho, còn anh mới chớp mắt đã một bước lên
mây, những người bình thường khác không đố kị thì mới lạ đấy!”

“Tôi hiểu, thông qua giết người để vu oan hãm hại, người như vậy không
chỉ là đố kị, có thể đưa cho tôi giấy và bút được không?”

Cảnh sát Hoàng Hải nhìn chăm chăm vào mắt tôi, đồng thời đưa giấy bút
tới, tôi cầm chiếc bút máy viết ra hai chữ rất đẹp: Nghiêm Lịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.