HỒ SINH TỬ - Trang 300

Nếu chịu khó quan sát kỹ những thanh gỗ trên bệ cửa sổ phòng ngủ, sẽ phát
hiện ra đủ loại vết khắc dày đặc nằm đó từ hơn hai mươi năm qua. Không
chỉ chằng chịt những cái tên của không biết bao nhiêu người mà trên đó còn
lưu giữ đủ các loại ký hiệu như ngôi sao hay đầu lâu. Ở một góc cực kỳ
không nổi bật, vẫn vẹn nguyên năm chữ “Câu lạc bộ thơ Chết”.

Tiếng dế kêu thấp thoáng ngoài cửa sổ, cơn gió nhẹ thổi vào mang theo
hương hoa trúc đào, khẽ khàng xua đi cái nóng oi bức. Cạnh ký túc xá là
sân vận động tối tăm không một ánh đèn, Tư Vọng cố nhìn xoáy vào màn
đêm, vẫn nhận ra từng hành lang của thư viện trường như cũ.

Căn gác nhỏ bỗng đột ngột sáng đèn.

Từ trên phòng ngủ tầng 4, Tư Vọng căng mắt ra nhìn, chỉ tiếc trong tay
không có kính viễn vọng.

“Này bạn, ngủ sớm chút đi.”

Trước lúc tắt đèn, cậu bạn giường dưới vừa ngáp vừa nhắc nhở, một bạn
cùng phòng khác lại gần, chẳng thèm hỏi han gì, cứ thế kéo kín rèm.

Tư Vọng đã nhoài người nằm bò trên bậu cửa sổ hơn hai tiếng đồng hồ, các
bạn cùng phòng đều coi cậu là đồ quái dị. Đúng lúc này, Mã Lực ở xa tít
tận Quảng Châu nhận được tin nhắn: “Tôi đã về trường cấp 3 Nam Minh,
ngủ ở giường tầng trên trước kia cậu nằm.”

Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Tư Vọng nhận được điện thoại của mẹ, Hà
Thanh Ảnh hối hả hỏi han đủ thứ, chỉ lo con trai ăn không ngon ngủ không
yên, cậu thì trả lời mẹ rằng mọi thứ đều ổn thỏa cả, còn hỏi ngược lại xem
tối qua mẹ cậu ngủ thế nào. Mẹ cậu nói Vọng Nhi không có nhà, cả đêm cô
không chợp mắt.

Ngày đầu tiên tới lớp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.