HỒ SINH TỬ - Trang 321

Dường như ở nơi đó có ánh sao sớm lưu lạc từ đêm qua, bởi vì ai mà sừng
sững cản giông ngăn bão.

Chương 6

Giữa thu, lá rơi đầy sân vườn trên đường An Tức, hiếm hoi lắm mới thấy
cô Tào quên không tưới nước cho cây cối trong bồn. Tư Vọng 16 tuổi đúng
hẹn lại tới, mang theo vài món mà người già thích ăn. Mấy tháng nay bà cụ
và cậu thanh niên trẻ này đã trở thành bạn vong niên, hầu như cuối tuần nào
cũng gặp mặt, lần trước bà còn hỏi thẳng cậu: “Cháu cũng là người như nó
ư?”

Bà từ trước tới nay chưa bao giờ gọi tên Doãn Ngọc, cậu hoài nghi “nó”
trong lời của bà không phải là con gái, mà là con trai.

“Dạ?”

“Kiếp trước cháu là ai?”

“Cháu chỉ là một người bình thường, sống đến năm 25 tuổi thôi cô ạ, không
được oanh liệt như cô nên cháu rất ngưỡng mộ cô, cô Tào ạ.”

“Hai lăm tuổi?” Đôi môi nhăn nheo của bà run run, bà vẫy tay, “Con à, lại
đây với bà.”

Tư Vọng tựa như đứa cháu bé nhỏ nằm yên trong lòng bà, nghe tiếng tim
đập chậm rãi mà nặng nề của bà.

“Ta từng kết hôn, nhưng không sinh được con. Hồi còn kháng chiến, vì khổ
sở chạy loạn mà sảy thai.” Bà khe khẽ vuốt tóc cậu, “Ta rất muốn có một
đứa con, nhưng lại không thể, sau này chồng của ta đến Đài Loan, trở thành
một nhân vật lớn, rồi ở lại đó kết hôn sinh con. Những năm 80 của thế kỷ
20, ông ấy quay về Đại Lục gặp ta một lần, từ đó không còn liên lạc gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.