HỒ SINH TỬ - Trang 332

Câu hỏi ngược ấy khiến Tư Vọng khẽ run rẩy, gương mặt lóe lên nét đáng
sợ, tựa như đang quay ngược trở lại hiện trường vụ án: “Đúng vậy.”

“Có lúc tôi cũng hơi nghi ngờ, có phải trong cậu còn tồn tại một con người
khác hay không, bởi vì nhìn ánh mắt cậu, tôi thấy bóng dáng của một người
trưởng thành, từng trải qua những đau đớn khó ai tưởng tượng nổi - chỉ có
tôi mới hiểu được cậu, vì tôi và cậu đều cùng một loại.”

“Tôi đoán anh đã từng mất đi người thân yêu nhất.”

“Đau đớn xé tim gan.”

“Thế nhưng Diệp Tiêu ạ, anh chưa từng nếm trải cảm giác chính mình bị
giết, đau đớn hơn cả không nằm ở thể xác, mà là sau khi chết đi rồi sẽ trở
thành một con người khác, sẽ phải từ biệt tất cả những người xung quanh,
phải bắt đầu từ một đứa trẻ, trưởng thành lại một lần nữa, rồi hiểu rằng, thì
ra tôi sống hơn hai mươi năm qua đều là vô ích.”

“Dù tôi không tin trên đời này có ma quỷ, nhưng cậu có thể nói cho tôi tất
cả những gì cậu biết, cả sự thật lẫn những điều bịa đặt. Nói đi, thám tử linh
hồn.”

“Mười sáu năm trước, nghi vấn lớn nhất của các anh là, ngày 19 tháng 6
năm 1995, tại sao Thân Minh đang yên đang lành lại chạy đến khu Ma nữ
ấy để tìm cái chết?”

“Đúng vậy, làm rõ được nguyên nhân này, có lẽ sẽ tiến thêm một bước lớn
trong tiến trình phá án.”

“Nhưng đây là một bí mật.”

Nghe được câu trả lời này, Diệp Tiêu thất vọng lắc đầu, mở cửa phòng:
“Cậu có thể về được rồi.”

“Khoan đã, còn một vấn đề nữa liên quan đến Trương Minh Tùng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.