HỒ SINH TỬ - Trang 334

sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận
vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí....”

“Tôi từng thấy cuốn sách đó trong nhà Thân Viện Triều, trên giá sách của
ông ấy - Ông ấy nói ông ấy đã cầm nó về từ phòng ngủ của Thân Minh ở
trường Nam Minh sau khi anh ta mất.”

“Tốt quá! Ông ấy vẫn còn giữ nó lại cho tôi!”

Diệp Tiêu quan sát kỹ lưỡng gương mặt của cậu thiếu niên, những biểu cảm
đó hoàn toàn thuộc về một người đàn ông trung tuổi, nếu như cậu ta đang
giả bộ, thì thực sự xứng tầm siêu sao điện ảnh.

Bỗng nhiên anh lấy giấy bút ra bảo: “Cậu có thể viết lại câu đó một lần nữa
không?”

Tư Vọng hoảng hốt gật đầu, chộp lấy giấy bút, dùng nét chữ của Thân
Minh viết: “Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống
có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã
sống hoài, sống phí cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và đớn hèn của mình,
để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã
hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải
phóng loài người....

Đây chính là dấu ấn duy nhất để anh có thể chứng minh mình chính là
mình.

Diệp Tiêu nhìn anh ta viết những dòng chữ kia, thở dài nói: “Pavel
Korchagin... tôi cũng từng tâm niệm câu nói này năm 16 tuổi.”

“Tại sao anh lại làm cảnh sát?”

“Số phận.”

“Cũng giống như tôi sau khi chết trở thành Tư Vọng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.