HỒ SINH TỬ - Trang 361

“Sau đó tôi bị vùi sâu dưới hơn một trăm mét đất, suýt nữa mất mạng!”

“Nếu anh chết rồi thì còn cảnh sát nào giúp được tôi nữa đây?”

Cậu trò chuyện với viên cảnh sát cực kỳ bằng vai phải lứa, Diệp Tiêu cũng
không để ý, hai người gọi hai bát mì thịt dê Tô Châu.

“Sao không cho tôi đến nhà cậu?”

“Bởi vì trước kia Hoàng Hải thường tới nhà tôi, sau đó ông ấy qua đời, tôi
không muốn thấy anh và ông ấy có cùng một kết cục.”

“Lý do này hay đấy! Mẹ cậu thế nào rồi?”

“Vẫn đang phiền muộn vì vụ giải tỏa, tiền đền bù của sở tài nguyên chẳng
đủ để mua một cái nhà vệ sinh ở đô thị, mẹ tôi cả ngày thở vắn than dài, lo
lắng không biết sau này hai mẹ con sẽ sống ở đâu?”

Diệp Tiêu chỉ chỉ vào hai múi cơ trên bắp tay cậu: “Luyện được ở đâu thế?”

“Câu lạc bộ võ thuật, tổ chức từ thiện của những người yêu võ tự do, tôi
học võ tự do và Thái Cực quyền, miễn phí, chỉ cần chịu đòn được là đủ. Có
lúc mẹ thấy tôi mặt mày sưng húp tím tái trở về, tôi đành bảo rằng mình bị
ngã xe. Nghe đồn năm nay sẽ tới ngày tận thế, đối với người chết được
hoàn hồn như tôi mà nói thì cũng chẳng có gì đáng sợ, chỉ sợ đời này không
bắt được hung thủ sát hại mình, tôi chẳng muốn lần sau khi gặp lại Lộ
Trung Nhạc lại bị hắn giết.”

“Tôi sẽ không để cậu gặp hắn ta đâu.” Ngồi trong góc sâu của tiệm mì nhỏ
huyên náo đầy dầu mỡ, Diệp Tiêu mình đầy thương tích lại càng lộ rõ chất
đàn ông. Anh gắp sợi mì rồi nói: “Đợi vết thương của tôi lành hẳn, rảnh rỗi
hai ta luyện tập xem sao.”

“Nhưng ai dám đảm bảo rằng không có lần chuyển thế tiếp theo, vượt qua
sông Vong Xuyên, uống bát canh bà Mạnh, vẫn có thể nhớ được chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.