HỒ SINH TỬ - Trang 433

“Toàn mấy cuốn về giết người. Nhìn bìa thôi tôi đã sợ chết khiếp rồi, tôi
thấy ông ấy sắp bị thần kinh mất rồi.”

“Cậu đã đi quét mộ cho anh trai bao giờ chưa?”

“Bắt đầu từ năm lớp 7, mỗi dịp Thanh minh, bố tôi đều đưa tôi đi quét mộ
mà.”

“Có thể cho tôi biết ngôi mộ đó ở đâu không?”

Thân Mẫn ngàn vạn lần không nghĩ ra rằng, vài hôm sau, đúng ngày Thanh
minh, cái gã này lại mò đến đây thật. Giữa mưa sương lất phất, Thân Viện
Triều kéo con gái lại sau lưng mình. Ông già rồi nên mới hồ đồ, bây giờ
mới nhớ ra lần trước gặp cậu trai này là ngày này năm ngoái, trước mộ
phần của cảnh sát Hoàng Hải - ông đã thấy bia mộ của Lượng.

“Cậu... vẫn còn sống ư?”

Đây là câu hỏi chỉ thích hợp để đưa ra vào dịp Thanh minh, ngay trong
nghĩa địa.

Cậu thiếu niên không nói không rằng nhìn ông, rồi lại lướt mắt qua bia mộ
sau lưng ông: “Chỉ khi hung thủ giết hại Thân Minh rơi vào lưới pháp luật,
cháu mới có thể tan biến khỏi thế giới này.”

“Lượng, ta nhìn thấy cháu, không phải là ảo giác...” Thân Viện Triều lại sờ
soạng gương mặt và mái tóc của cậu, “Không, sao có thể là ảo giác được.”

Ông quay đầu hỏi cô con gái như người bị bệnh tâm thần: “Tiểu Mẫn, con
có nhìn thấy cậu ta không? Có phải ta đang nói chuyện với không khí
không?”

“Không phải, con cũng nhìn thấy cậu ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.