HỒ SINH TỬ - Trang 460

“Tôi vừa rời khỏi nhà Trương Minh Tùng.”

“Hả?” Nghe thấy cái tên này, tim Mã Lực đập loạn xạ, anh ta ép mình phải
bình tĩnh: “Rồi sao?”

“Tôi biết bí mật rồi.”

Ngoài cửa, tuyết bắt đầu rơi. Điện thoại di động của Mã Lực sắp rơi xuống
sàn, nhưng vẫn cố hỏi: “Cậu nói cái gì?”

“Bí mật giữa cậu và Trương Minh Tùng đã bị ông ta thừa nhận cả rồi - tôi
đã thấy những tấm ảnh của cậu.”

Câu nói này khiến anh ta không thể mở miệng thêm được nữa, dường như
bị lột sạch quần áo, quỳ trên mặt đường giữa trời tuyết để đám đông vây
quanh xem xét chỉ trỏ. Tư Vọng lạnh lùng bổ sung một câu: “Và cả mẩu
giấy Liễu Mạn viết cho cậu nữa.”

Sau đó, đối phương nói ra một địa chỉ, Mã Lực nghe xong liền tắt máy. Anh
ta hít sâu một hơi, mở toang cửa sổ, nhìn những bông tuyết rơi xuống từ
những tòa nhà cao tầng, rồi vươn vai nhìn xuống thế giới tối đen ẩn giấu tội
ác của mười tám năm trước. Cuối cùng cũng lộ ra dưới ánh sáng rồi.

Luôn muốn cứ thế kết thúc tất cả.

Không, trước khi đi đến bước đường ấy, anh ta còn có việc phải làm!

Mã Lực nhanh chóng mặc quần áo, ra khỏi cửa, ngồi lên chiếc Porsche
Cayenne SUV rồi nổ máy phóng vào đường phố lạnh buốt lầy lội. Mở chiếc
gương trang điểm trong hộp chắn sáng trước ghế lái ra, anh ta thấy chính
mình - người vừa mới qua năm xung tháng hạn. Năm ngoái có vài lần anh
ta ra vào quán đêm, đều có thu hoạch đáng kể, nhưng không có người đàn
bà nào có thể ở lại nhà anh ta đến đêm thứ hai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.