HỒ SINH TỬ - Trang 475

“Em họ?”

Lộ Trung Nhạc vốn chẳng có em họ nào cả, chẳng lẽ là người đó? Không,
rõ ràng là không thể nào.

“Em có điện thoại của cô ta không?”

“Có.” Trần Hương Điềm móc di động ra, đưa số điện thoại của Âu Dương
Tiểu Chi cho người đàn ông đó. “Tôi cũng đã gọi điện hỏi cô ấy tung tích
của Kế Tông, Tiểu Chi nói cô ấy cũng không rõ.”

“Cô ta nói dối!”

Khi Lộ Trung Nhạc mở cửa toan rời đi, Trần Hương Điềm bỗng nhỏ giọng
khẽ nói sau lưng hắn: “Trung Nhạc, xin anh đừng tìm tới con tôi.”

Hắn quay người oán hận nhìn người phụ nữ đó, phát hiện ra trong mắt chị
ta có nỗi sợ hãi không thể giấu giếm nổi - dù ở đây không có cáo thị truy
nã, nhưng dường như Trần Hương Điềm biết anh ta là tội phạm bỏ trốn,
vừa rồi ngay từ lúc nhận ra hắn, chị ta đã chìm trong sợ hãi và do dự. Cũng
có thể chính Âu Dương Tiểu Chi đã cho chị ta biết.

Nếu hắn cứ thế rời khỏi đây, thì liệu người phụ nữ này có ngay lập tức gọi
điện báo cảnh sát hay không? Kết cuộc phải chăng là vừa đi được mấy
bước đã bị bắt lại?

Lộ Trung Nhạc nở nụ cười hiếm hoi, chuyển ra phía sau Trần Hương Điềm,
vuốt ve gáy chị ta rồi nói: “Hương Điềm, dù em có từng nhớ đến tôi hay
không, thì chỉ cần tôi vẫn luôn luôn nhớ đến em là được mà.”

“Đừng nói nữa.”

“Năm đó tôi vứt bỏ em, thật sự rất xin lỗi!”

Khi hắn nói ra chữ cuối cùng, hai tay đã siết chặt cổ Trần Hương Điềm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.