HỒ SINH TỬ - Trang 482

Ngày 6 tháng 6 năm 2014.

Buổi sáng ngày này mười chín năm trước, người ta phát hiện ra Liễu Mạn
chết trên đỉnh nóc thư viện trường cấp 3 Nam Minh.

Tối thứ sáu, chưa đến 9 giờ, đường phố mát mẻ lạ thường, Diệp Tiêu mặc
một bộ quần áo thoải mái gọn gàng, ngồi một mình trong quán ăn bên vệ
đường, ăn mì xào với rong biển.

Anh liếc nhìn thấy đằng xa Tư Vọng đang sang đường, cậu thiếu niên này
càng ngày càng cường tráng vạm vỡ, khác hẳn thằng bé gầy gò ốm yếu
trong lần đầu gặp anh. Dù đã rời khỏi khu ổ chuột của dân nghèo, cậu ta
vẫn thường xuyên đánh nhau, ở trường Nam Minh bây giờ đã không còn
đối thủ, còn láng giềng trong khu phố cậu ta đang sống bây giờ cứ nhìn
thấy cậu ta là tránh xa ba mét. Cũng chỉ có cậu ta dám nửa đêm ra ngoài tản
bộ, mua bánh rán Tân Cương với giá tiền mua kem. Cứ gặp phải lưu manh
bắt nạt người khác hay móc túi trên xe bus là Tư Vọng lại xông vào đánh
đấm một trận tơi bời. Nhưng dù cậu có anh hùng dũng cảm đến đâu cũng
không thể trở thành anh hùng hảo hán mà bị xếp vào danh sách thiếu niên
cá biệt hư hỏng. Cả ngày Hà Thanh Ảnh thở vắn than dài, cũng chỉ có cô
dám bạt tai Tư Vọng.

Cậu ta chưa từng nghe câu “đi đêm lắm có ngày gặp ma” hay sao?

Nếu không phải nhờ Diệp Tiêu mấy lần ra mặt, thì thằng nhóc này đã bị bắt
vào đồn, bị trường đuổi học từ lâu rồi. Lần nào Diệp Tiêu cũng nghiêm
khắc cảnh cáo cậu ta, thậm chí cởi bỏ quần áo đánh nhau một trận, kết quả
là Tư Vọng bị đánh cho đo đất, hoặc trở thành bao cát người, trong khi
chàng cảnh sát chỉ thỉnh thoảng mới bị bầm giập.

Tư Vọng bảo bà chủ cho một xiên gân bò rồi ngồi xuống trước mặt Diệp
Tiêu, nói: “Tôi trốn từ nhà ra đây đấy.”

“Mẹ cậu mà biết sẽ đánh gãy hai chân cậu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.