HỒ SINH TỬ - Trang 58

Bà lão giơ bát đến trước mặt tôi, tôi nhìn lớp váng mỡ nổi lên trên bát nước
canh với vẻ kinh tởm: “Đây là nơi nào vậy ạ?”

“Uống xong bát canh này, đi qua cây cầu này, là cậu có thể về nhà được
rồi.”

Thế là tôi bán tín bán nghi cầm bát lên cố ép mình uống. Mùi vị thì không
đến nỗi nào, giống như mùi đậu phụ mà bà ngoại vẫn đun cho tôi uống.

Bà lão tránh sang một bên, hối thúc: “Mau qua cầu đi, không thì không kịp
nữa đâu.”

“Không kịp để đầu thai hả bà?”

Đây chính là câu cửa miệng của tôi hồi học ở trường cấp 3 Nam Minh.

“Đúng vậy, con à.”

Trong lúc nói chuyện tôi đã bước lên chiếc cầu đá cổ xưa này, cúi đầu
xuống nhìn nước sông ở phía bên dưới cầu, nhìn thấy chằng chịt những
thủy tảo quấn lấy nhau giống như mái tóc dài của người phụ nữ. Vừa mới
bước lên trên đất lạnh giá ở bên kia bờ, bụng tôi đã cuộn lên thứ cảm giác
khó chịu, tôi bất giác quỳ sụp xuống và nôn thốc nôn tháo. Thật đáng tiếc,
tôi đã nôn toàn bộ bát canh đó ra ngoài.

Khi tôi còn chưa kịp định thần lại, nước sông ở phía sau đã cuồn cuộn dâng
lên, trong chốc lát nhấn chìm tôi xuống đáy nước. Dưới đáy sông u tối mọc
đầy thủy tảo và rải đầy xương cốt, một luồng ánh sáng kỳ dị lạnh lẽo ở nơi
nào đó chiếu tới, chiếu sáng khuôn mặt một người.

Đó là khuôn mặt của người chết, cũng là khuôn mặt của Thân Minh 25
tuổi.

Và tôi thì sắp trở thành một người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.