HỒ SINH TỬ - Trang 8

Chúng ta sau khi chết, chẳng có gì cả - thực sự như vậy sao?

Năm tôi 16 tuổi, có một lần chơi đùa hăng say trên sân vận động, một mảnh
thủy tinh từ trên trời rơi xuống, nát vụn ngay trước mặt tôi, mấy mảnh vỡ
còn cắm vào đùi tôi. Nếu như chỉ nhanh hơn một giây, hoặc là miếng thủy
tinh đó chệch đi vài cen-ti-mét thì đã tạo thành một lỗ thủng lớn trên đầu tôi
rồi, như vậy thì hoặc là mất mạng ngay tại chỗ, hoặc là trở thành người
thực vật. Mặc dù chỉ là vết thương ngoài, khá nhẹ, nhưng tôi bỗng dưng vô
duyên vô cớ miệng nôn trôn tháo, đổ bệnh một trận nghiêm trọng, phải nằm
suốt trong bệnh viện, đêm nào cũng choàng tỉnh vì gặp ác mộng, nếu không
phải là bị người khác lấy dao cứa cổ, thì là khi đi qua đường bị ô tô tải đâm
vào bay xa hàng chục mét, hoặc là bị trượt chân từ trên sân thượng xuống...

Tôi vô cùng sợ hãi cái chết, bạn cũng vậy.

Ngày 19 tháng 6 năm 1995, thứ hai, 10 giờ đêm.

Tôi chết do bị mưu sát.

Chương 2

Tôi tin rằng, cái chết cũng có điềm báo trước.

Hai tuần trước khi bị sát hại, cái chết giống như một quả táo đỏ chín nẫu,
liên tục bổ nhào đến trước mặt Niu-tơn.

Ngày 5 tháng 6 năm 1995, thứ 2, 6 giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng kêu
thét thất thanh bên ngoài cửa sổ.

Cứ tưởng đó là âm thanh trong cơn ác mộng, đã mấy năm nay chúng đã
không quay lại, tôi cố gắng gượng để ngồi dậy, nhưng không thể nào làm
được, như thể có người nào đó đè nặng lên cơ thể tôi vậy - Chắc là rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.