thời kỳ chiến tranh hàng hải (1793-1799). Đối mặt với sự thâm hụt tài chính
ngày càng tăng trong nước, tháng 10 và tháng 12/1798, Hội đồng Đốc chính
đã cho phép tái áp dụng thuế tiêu dùng đối với một số loại hàng hóa cụ thể
tại các thành thị. Nhưng bất chấp những biện pháp kể trên, các loại thuế
gián tiếp này cũng khó có thể đạt đươc hiệu quả cao khi Napoleon nắm
quyền. Các cuộc cải tổ trước đây của ông trong lĩnh vực này đã được củng
cố khi một cơ quan thuế tiêu thụ đặc biệt cấp trung ương được thành lập
vào năm 1804 nhằm củng cố việc thu thuế của các mặt hàng thuốc lá, đồ
uống có cồn, chơi bạc, vận tải công cộng, đồ vàng bạc, và một lượng lớn
các hàng hóa dịch vụ khác. Việc muối được đưa vào danh sách này vào năm
1806, đã làm sống lại những ký ức về một sắc thuế đã từng bị chỉ trích rộng
rãi. Vào tháng 12/1810, việc sản xuất và buôn bán thuốc lá được đặt trong
cơ chế quản lý độc quyền của nhà nước. Sự thâm hụt các loại thuế trực thu
tiếp tục gây khó khăn cho nguồn thu của nhà nước, vì vậy, thuế tiêu thụ đặc
biệt có vai trò tương đối quan trọng. Người ta ước tính, giá trị của nguồn
thu thuế tiêu thụ đặc biệt đã tăng gấp bốn lần trong khoảng 1806-1812.
Năm 1813, nguồn thu từ thuế tiêu thụ đặc biệt chiếm 25% tổng nguồn thu
của chính phủ. Việc thu thuế hải quan và nhiều phụ phí tem và đăng ký
khác đã cấu thành nguồn thu nhập lớn thứ ba của nhà nước.
Bộ máy tài chính của Napoleon dĩ nhiên là một phần không thể tách rời
trong hệ thống quản lý hành chính của ông và nó cũng mang đậm dấu ấn cá
biệt của cơ chế quản lý tập trung. Bộ máy này có quy định thứ tự cấp bậc
tương tự với các ban ngành của bộ máy chính phủ. Nhân viên thanh tra làm
việc dưới sự giám sát trực tiếp của các bộ trưởng tại Paris. Từ ngày
24/11/1799, một quyết định mới về thuế trực thu được đưa ra tại mỗi khu
hành chính. Hàng năm, một cán bộ thu thuế sẽ được bổ nhiệm tới một khu
hành chính, một nhân viên quản lý tài sản được bổ nhiệm tới một quận hành
chính. Nhân viên quản lý tài sản sẽ phải chuyển các khoản thanh toán nhanh
tới Paris. Ban đầu là một tháng một lần nhưng sau thời điểm khủng hoảng
ngân hàng năm 1805, thời gian bị rút ngắn xuống còn 10 ngày. Vì mục đích
này, quỹ dịch vụ trung ương, thực chất là một phiên bản của quỹ dịch vụ