HỒ SƠ TÂM LÝ PHẠM TỘI - Trang 132

Khang Tiểu Bắc và Đỗ Quân lục soát không có kết quả, bàn bạc có nên

trở lại tiểu khu của Phùng Văn Hạo trông chừng không. Khoảng 4 giờ sáng,
bóng Phùng Văn Hạo rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt hai người, hắn từ
trên xe taxi xuống, vẻ mặt sáng láng, sống lưng bước đi cũng thẳng tắp hơn
trước kia.

Cân nhắc một chút, hai người vẫn chưa tùy tiện tiến lên chất vấn, mà đợi

sau khi Phùng Văn Hạo đi vào tiểu khu, khởi động xe đuổi theo áp chế xe
taxi hắn vừa đi kia.

Theo tài xế nói, địa điểm Phùng Văn Hạo đón xe là đầu một con phố sau

quán bar. Xem ra, Phùng Văn Hạo có lẽ có một ổ trong những phòng trọ đó.
Trong lòng Khang Tiểu Bắc dâng lên chút dự cảm không lành: Trong hơn
hai giờ biến mất Phùng Văn đến tột cùng đã làm gì? Lẽ nào sau rạng sáng
sẽ lại xuất hiện một cái xác sao?

Sáng sớm, vừa qua khỏi 6 giờ, Lưu cảnh quan lái xe ra khỏi sở chở Hàn

Ấn và Diệp Hi tới chân núi, ba người xuống xe, bắt đầu xuất phát lên núi.

Lúc này, mặt trời còn chưa mọc, trong núi mờ mịt, khí lạnh rất nặng. Mặc

dù nghe lời Lưu cảnh quan khuyên, hai người đã mặc đồng phục bông của
cảnh sát, nhưng vẫn cảm thấy âm lãnh dị thường. Hai người co rút cơ thể,
nhìn chằm chằm đường núi gập ghềnh dưới chân, đi theo Lưu cảnh quan
tập tễnh về phía trước.

Sau hơn một giờ đi đường, ít vận động đã lâu nên hai người thở hồng

hộc, bước tiến cũng trở nên càng nặng nề. Cuối cùng là con gái, Diệp Hi
chịu không được đề nghị nghỉ ngơi chốc lát rồi đi tiếp, Hàn Ấn cũng đồng ý
hai tay. Lưu cảnh quan có kinh nghiệm đi đường núi phong phú, khuyên hai
người cố gắng chút nữa, sáng sớm trong núi nhiệt độ thấp, ngồi xuống cơ
thể sẽ lạnh dễ cảm, hơn nữa rất khó cất bước nữa, còn nói họ hiện giờ trong
trạng thái vận động cực hạn, bước qua ngưỡng này, cơ thể sẽ dễ dàng đứng
lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.