"Tối mịt rồi đến đây chỉ để xem cái này, có muốn lát nữa tôi cho anh một
bao mang về không?" Cố Phi Phi mang theo giọng điệu trêu ghẹo nói.
"Không cần, không cần, là thế này. . ." Hàn Ấn vội vàng xua tay cười,
giải thích đại khái một chút.
"Ồ." Cố Phi Phi đứng dậy ngoắc tay với Hàn Ấn, "Vậy đến đây đi, trong
phòng giải phẫu."
Hàn Ấn theo Cố Phi Phi vào phòng giải phẫu, giúp cô chuyển hai đầu lâu
từ trong tủ lạnh ra, mặt phía nam, dựng thẳng song song đặt trên bàn giải
phẫu. Trên hai đầu lâu đều phủ một lớp sương trắng, tản ra sương mù lành
lạnh, Hàn Ấn và Cố Phi Phi đứng đối diện nhìn thẳng vào, ai cũng không
lên tiếng.
Qua một lát, Hàn Ấn lắc đầu, trên mặt lộ vẻ uể oải, anh thong thả bước
qua lại trước mặt đầu lâu, miệng nhịn không được lẩm bẩm: "Đây là một
loại thói quen của 'ngươi' sao? Hay có liên quan đến ngọn nguồn kích thích
ban đầu của 'ngươi'? 'Ngươi' muốn họ nhìn cái gì? Chẳng lẽ vì 'Ngươi' ở
phía nam của thành phố này. . ."
Thấy dáng vẻ lo lắng trăm tư khó giải của Hàn Ấn, Cố Phi Phi cũng sốt
ruột theo, cô kề sát mặt vào hai cái đầu đánh giá một trận, sau đó lại vòng
đến sau sọ đặt cùng tầm mắt với chúng.
Cô theo tầm mắt đầu lâu nhìn lại, thở dài một tiếng, nói: "Hầy, các cô rốt
cuộc nhìn thấy gì chứ?"
Đột nhiên, cô thoáng sửng sốt, hình như đã thấy cái gì đó, dồn dập nói,
"Chờ một chút, tôi thấy rồi!"
Hàn Ấn vội vàng ngừng bước, xoay người nhìn Cố Phi Phi, "Nhìn thấy
gì?"