HỘ TÂM - Trang 107

Nhạn Hồi tiện tay bốc một nắm bùn bên bờ ruộng, “bốp” một tiếng ném

lên đầu Xà yêu, “Ăn nói tử tế cho ta.”

Xà yêu vuốt mặt, thầm nghiến răng, “Có bảo vật trợ giúp, không bao lâu

Tê Vân tỉnh lại, nhưng không ngờ sau khi nàng tỉnh táo lại mất hết trí nhớ,
hệt như một đứa trẻ. Ta đành giữ nàng ở đây, tìm cách phá giải.” Xà yêu
nói, “Những điều ta biết chỉ có vậy.”

Nhạn Hồi nói: “Những điều ngươi vừa nói thật sự không có gì giấu giếm

chứ?”

“Chuyện đến nước này, ta giấu cô gạt cô thì có ích gì chứ!” Xà yêu nhìn

Nhạn Hồi đang trầm tư, bổ sung thêm, “Cô đừng hòng đưa Tê Vân đi, ta
nhất định không để những kẻ tu đạo làm trò làm dáng như cô tổn hại nàng
thêm một chút nào nữa đâu!”

Lời này của Xà yêu kéo Nhạn hồi ra khỏi suy tư, nàng nhướng mắt nhìn

y: “Ồ, nói vậy ngươi đối với Tê Vân chân nhân thật lòng thật dạ hơn những
kẻ tu đạo làm trò làm dáng như bọn ta à?” Nhạn Hồi khoanh tay, “Một yêu
quái như ngươi tại sao lại tốt với Tê Vân chân nhân như vậy? Lẽ nào...”
Nhạn Hồi nhíu mắt, “Nhân lúc Chân nhân không biết thế sự... Hử?”

Xà yêu nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng: “Đen tối! Đầu óc đen tối! Ăn nói

bừa bãi! Đúng là...đúng là...”

“Ôi trời ơi, ngươi đúng là một yêu quái trong sáng nhỉ!”

Giọng Nhạn Hồi bỡn cợt, “Ngươi yêu Tê Vân chân nhân như vậy, giúp

bà ấy như vậy mà không sợ người trong Yêu tộc các ngươi biết được sẽ bài
xích ngươi sao?”

Xà yêu im lặng, cúi đầu: “Không giúp nàng lẽ nào trơ mắt nhìn nàng chết

sao? Chỉ là trước khi nghĩ đến những chuyện đó thì ta đã tự nhiên làm vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.