HỘ TÂM - Trang 176

Nhìn thiếu niên cô độc, thân hình suy sụp quỳ trước ngôi mộ mới, cho dù

biết trong cơ thể hắn thật ra là một linh hồn mạnh mẽ, nhưng Nhạn Hồi
cũng bất giác thương cảm trước cảnh tượng này.

Yêu long này không phải là yêu quái vô tình.

Nhạn Hồi nghĩ vậy, nàng sờ soạng khắp người, không tìm được gì cả,

vậy là nàng xé tà áo mình, nhặt một khúc cây dưới đất, dùng pháp thuật đốt
lên, khiến đoạn đầu của khúc cây cháy thành than, sau đó dùng than này
viết “Mười vạn tiền” trên vạt áo xé ra.

Nàng vui vẻ đem tới đưa cho Thiên Diệu: “Nè!”

Thiên Diệu nghiêng đầu, nhìn mảnh vải trong tay Nhạn Hồi, rồi lại

ngước lên nhìn nàng: “Đây là cái gì?”

Nhạn Hồi ngủ một đêm ở nghĩa địa nên hơi lạnh, khịt khịt mũi: “Lúc này

phải đốt tiền giấy chứ, ta giúp ngươi vẽ mấy tấm nữa nè, đốt cho bà nội
ngươi đi.” Nhạn Hồi phóng khoáng nói thêm, “Tuy bà nội ngươi làm những
chuyện không chính đáng với ta, nhưng dù sao vẫn là một người giàu tình
cảm, tốt xấu gì cũng là bà cháu, coi như đây là lễ vật tiễn biệt ta tặng bà ấy.”

Thiên Diệu nhìn ba chữ “Mười vạn tiền” xiêu xiêu vẹo vẹo trên mảnh vải

rách, bất giác ngán ngẩm. Hắn khẽ động khóe môi: “Diêm vương có nhận
không?”

Nhạn Hồi gạt người không chớp mắt: “Nhận chứ.”

Thiên Diệu không buồn nhận.

Nhạn Hồi chờ đến bực mình: “Cho không mà còn không lấy. Không cho

nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.