HỘ TÂM - Trang 177

Nhưng đến khi Nhạn Hồi muốn cất lại mảnh vải rách, Thiên Diệu chìa

tay ra, động tác còn nhanh hơn Nhạn Hồi, giật lấy mảnh vải kia. Hắn thản
nhiên nói: “Đốt lửa.”

Nhạn Hồi bĩu môi khinh ghét: “Giả tạo.” Nàng búng ngón tay, một ngọn

lửa nổi lên đốt cháy mảnh vải.

Thiên Diệu chăm chăm nhìn đốm lửa kia, mãi đến khi ngọn lửa sắp cháy

đến ngón tay hắn mới buông ra, để mặc mảnh vải rơi xuống hoàn toàn cháy
thành tro bụi trong không trung: “Đi theo ta.”

Nhạn Hồi nghe thấy mấy chữ này, khẽ ngẩn ra: “Đi đâu?”

Vừa hỏi xong, tức thì trong đầu Nhạn Hồi bỗng hiện lên cảnh tượng

mình hào khí ngút trời cầm vò rượu cụng với Thiên Diệu, sau đó hét lớn:
“Được! Ngươi yên tâm, sau này chuyện của ngươi chính là chuyện của ta!
Cho dù đi khắp Đại giang Nam Bắc, ta cũng nhất định cùng ngươi tìm lại
tất cả những thứ đã mất!”

Khoan khoan khoan đã…

Nhạn Hồi đau đầu bóp bóp mi tâm, nàng lên cơn điên gì vậy, sao tối qua

lại nói những lời này.

“… Người ta yêu thương nhất đã lột vảy rồng của ta, xẻo tim rồng của ta,

chặt sừng rồng của ta, rút gân rồng của ta, bẻ xương rồng của ta, giam giữ
hồn phách ta, phanh thây ta khắp Đại giang Nam Bắc, thi triển trận pháp
phong ấn, muốn giam giữ ta đời đời kiếp kiếp…”

Những lời Thiên Diệu nói tối qua hiện lên trong đầu nàng. Nhạn Hồi

ngây người nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.