HỘ TÂM - Trang 193

Người đến không phải Thiên Diệu thì còn ai.

Hắn rõ ràng rất đói, không buồn để ý tới nàng, ngồi ăn mãi đến khi Nhạn

Hồi ra tay giật lại cá hắn mới nghiêng người tránh đi, liếc nàng đáp: “Đi
theo.”

Lúc này Nhạn Hồi mới nhớ lại, chú thuật theo dõi hắn bỏ trên người

nàng vẫn chưa được giải.

Nhưng nghĩ lại, nàng kinh ngạc đờ người.

Tuy hôm nay thời gian nàng ngự kiếm không dài, tốc độ không nhanh,

nhưng dù sao cũng là bay, tên này đi bộ mà cũng theo nàng được sao…
Đúng là kiên trì… Nhạn Hồi xoa xoa mi tâm: “Ta không giúp ngươi đâu, lẽ
nào ta còn chưa nói rõ tình hình hiện giờ với ngươi sao?”

“Nói rõ rồi.” Thiên Diệu vừa ăn cá vừa nói, “Nhưng mà…” Cuối cùng

hắn cũng rảnh rỗi nhìn nàng, ánh lửa thoạt sáng thoạt tối trên gương mặt
hắn, giọng điệu hắn lạnh lùng nhưng có chút mỉa mai bất cần: “Ngoài theo
cô ta còn đi đâu được nữa?”

Thật ra câu này vừa lưu manh vừa vô lại, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn,

Nhạn Hồi nhất thời không nói nên lời.

Im lặng nhìn hắn một hồi, gương mặt xinh đẹp này khiến Nhạn Hồi

không kìm được mà thầm cảm thán, thật ra với gương mặt này, nếu là
chuyện nàng có thể làm được, có thể giúp được thì nàng sẽ chẳng chần chừ,
nhưng khổ nỗi đây là củ khoai nóng bỏng tay…

Nhạn Hồi rầu rĩ bắt đầu gặm cá, gặm một hồi no bụng mới chép miệng

mấy cái, thờ ơ nói: “Có bản lĩnh thì ngươi cứ theo đi, dù sao ta cũng không
dùng cách kết thúc nửa đời còn lại để giúp ngươi đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.