HỘ TÂM - Trang 221

Nhạn Hồi nói tiếp: “Chúng ta từ biệt tại đây đi.”

Thiên Diệu há miệng, đang định nói thì Nhạn Hồi thở dài, bất ngờ đưa

tay đánh vào gáy hắn.

Thiên Diệu liền nằm đờ trên đất.

“Thật ra nếu nói chuyện thông suốt được thì ta cũng không muốn ra tay

đâu, nhưng ngươi bám lấy ta như vậy, thật sự ta cũng không còn cách nào.
Vậy nhé! Đừng trách ta.” Nhạn Hồi kéo Thiên Diệu vào một góc trong
miếu hoang, dùng cỏ khô che hắn lại.

“Ta đi đây, tạm biệt.”

Nói xong, nàng không chần chừ thêm nữa, khập khiễng lê chân ra khỏi

miếu hoang.

Nàng không thể ở bên cạnh Thiên Diệu được, ở bên cạnh người bị bóng

đè như nàng, nói không chừng hắn sẽ càng gặp nhiều phiền phức hơn, thế
nên ai đi đường nấy sẽ tốt hơn cho cả hai người.

Tối đó, cuối cùng Nhạn Hồi cũng lê chân đến được tiểu trấn gần nhất,

Nàng nghe ngóng được trong trấn có một viên ngoại giàu có, suốt ngày hà
hiếp thôn dân, hoành hành bá đạo. Sau khi biết sự tồn tại của nhân vật này,
Nhạn Hồi rất vừa ý, không hề do dự chạy tới hậu viện nhà ông ta, chọn mấy
bộ quần áo đẹp mặc vào, cũng tiện tay lấy một ít ngân lượng.

Nàng tìm một khách điếm, gọi đại phu tới thay thuốc băng bó cho một

chân bị thương của mình.

Mãi đến khi trăng lên, cuối cùng cũng làm xong.

Nàng tắm rửa rồi nằm lên giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.