HỘ TÂM - Trang 248

nhất định sẽ có người chỉ ra Bạch Hiểu Lộ, Nhạn Hồi nghĩ vậy.

Nhưng nàng không ngờ, chưa dứt câu nói thì thiếu niên yêu quái kia đã

lên tiếng: “Ngươi đừng ở đây hù dọa, ta đi theo ngươi là được rồi.”

Nhạn Hồi lườm nó, hít một hơi, tiểu tử thối cướp lời làm gì, tỏ vẻ anh

hùng làm gì, đúng là rách việc.

“Ngươi mở cửa đi, ta đi theo ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi.”

“Ai cần ngươi đi theo ta chứ.” Nhạn Hồi vứt cho nó ánh mắt khinh bỉ,

lòng nàng thầm nghĩ, đám yêu quái này đều còn nhỏ, trên người không có
sát khí, cũng không nguy hiểm bao nhiêu, hơn nữa thả đám tiểu yêu quái
này ra làm rối loạn tầm mắt của đệ tử đỉnh Tâm Túc cũng tiện cho nàng
chút nữa đưa Bạch Hiểu Lộ đi…

Nghĩ đến đây, Nhạn Hồi bèn thở dài lẩm bẩm: “Được rồi, được rồi, dù

sao cũng làm chuyện này rồi, không ngại ầm ĩ thêm chút nữa.”

Nàng nhìn đám yêu quái trong nhà lao, “Không phải ta đến hại các ngươi

đâu.” Nói xong nàng đưa tay xé phong ấn dán trên nhà lao xuống, sau đó
vung chưởng đập nát khóa sắt trên cửa, đứng chặn ở cửa nói: “Ai là Bạch
Hiểu Lộ, nói ra thì ta sẽ thả hết các ngươi đi.”

Đến nước này, cho dù thiếu niên kia có tỏ vẻ anh hùng chăng nữa cũng

vô ích, vì ánh mắt các yêu quái tự nhiên đều tập trung trên người Bạch Hiểu
Lộ.

Nhìn cô bé toàn thân run lẩy bẩy, Nhạn Hồi thở phào, tránh khỏi cửa nhà

lao: “Đi hết đi.”

Nghe thấy ba chữ này, tất cả yêu quái vẫn còn hơi do dự. Có một tiểu nữ

yêu nóng lòng chạy trốn vừa bước về phía cửa mấy bước, thiếu niên áo vải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.