HỘ TÂM - Trang 249

kia lập tức nói: “Đừng tin cô ta, có gian trá.”

Nhạn Hồi liếc nó, cũng không giải thích, nhưng tiểu nữ yêu dù sao cũng

rất muốn rời khỏi nơi này, nghiến răng quyết định chui đầu ra khỏi cửa,
Nhạn Hồi không cản, để mặc nó chạy ra.

Nàng khoanh tay dựa vào tường, dáng vẻ bỡn cợt, “Các ngươi không đi

à?”

Vừa dứt lời, các yêu quái ùn ùn chui ra khỏi cửa nhà lao, chẳng mấy

chốc đã có đệ tử đỉnh Tâm Túc bên ngoài phát hiện yêu quái trốn thoát, thế
là chó sủa gà kêu ầm ĩ.

Rất nhanh, nhà lao chỉ còn lại thiếu niên và Bạch Hiểu Lộ đang ngơ

ngác.

Nhạn Hồi bước vào nhà lao, không buồn nhìn thiếu niên, ngồi xổm trước

mặt Bạch Hiểu Lộ, nhìn cô bé còn đang run rẩy, xoa xoa đầu nó.

Nghĩ lại cô bé đáng yêu thế này nhưng đã mất mẹ, tuy là một yêu quái,

nhưng Nhạn Hồi vẫn có chút bùi ngùi: “Mẹ ngươi báo mộng nhờ ta cứu
ngươi, theo ta đi.”

Bạch Hiểu Lộ ngẩng đầu nhìn nàng: “Mẹ? Nhưng mẹ đã… không còn

nữa mà.”

Nhạn Hồi thấy bên cạnh mình có khí đen tụ lại, nàng biết là Hồ yêu ba

đuôi đã đến bèn ngó sang bên cạnh, nhìn Hồ yêu ba đuôi vẫn luôn kể lể
chuyện của mình lúc này đang ngắm con gái, mắt ướt đẫm, môi nhẹ run, vẻ
mặt buồn bã phức tạp không nói nên lời.

Nàng thở dài, kéo Bạch Hiểu Lộ dậy: “Không còn thời gian nữa, ta đưa

ngươi rời khỏi núi Thần Tinh rồi tính.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.