HỘ TÂM - Trang 264

đỏ vô cùng hung ác nhìn nàng, đôi môi thâm đen thổi ra ba chữ lạnh lẽo:
“Đi cứu nó.”

“Ối, cha bà ông cố nội ơi!” Nhạn Hồi giật mình ôm ngực lui về phía sau.

Thiên Diệu thấy vậy định đá hòn đá kia, nhưng Nhạn Hồi lại ôm ngực

vội vàng đưa tay ngăn cản: “Khoan khoan khoan đã.”

Hồ yêu không nhân cơ hội này nhập thân nàng, chắc là cũng muốn nói

chuyện tử tế với nàng, Nhạn Hồi cố gắng thử trao đổi.

Nàng dịch mông trên mặt đất mấy lần để mình cách xa Hồ yêu ba đuôi

một chút, sau đó mới ổn định cảm xúc nói: “Đại tỷ.” Nàng gọi Hồ yêu như
vậy, “Tỷ xem, trước đó tỷ kêu ta đi cứu con gái tỷ, ta đã cứu rồi đúng
không? Sau đó ta bị Lăng Phi điều tra ra, trong nhà lao đó, tỷ chính mắt
nhìn thấy mà, ta cũng cố gắng cứu con gái tỷ rồi, nhưng kết quả tỷ cũng biết
đúng không…”

Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi nói đạo lý với Hồ yêu như đang trò chuyện

thường ngày, dáng vẻ đó chẳng khác gì các ông lão bà lão trong sơn thôn
của núi Đồng La tán gẫu…

Xem ra đối phó với ma quỷ lợi hại nàng cũng có cách của riêng mình…

“Bản lĩnh của ta chỉ có chừng đó thôi, chuyện tỷ nhờ cậy thật sự ta rất

khó xử, hơn nữa ta đã không còn là người của núi Thần Tinh, không còn
cách nào để đi cứu con gái tỷ…”

“Không ở núi Thần Tinh.” Giọng Hồ yêu khản đặc, nhưng cảm xúc đã ổn

định hơn ban nãy một chút. Khí đen trên người cũng hơi lắng dịu.

Nhạn Hồi ngây ra: “Ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.