HỘ TÂM - Trang 272

Thấy Nhạn Hồi không định giải thích hành động vừa rồi, hắn nhìn nàng,

“Cô còn đắc tội với người của quan phủ nữa sao?”

Nhạn Hồi xua tay, “Ta đâu rảnh rỗi dây vào quan phủ, nhưng trong thành

Vĩnh Châu này có chút chuyện không đáng nhắc tới, không cản trở được
chúng ta đâu, ngươi cứ đi theo ta là được rồi.”

Thiên Diệu không hỏi nữa.

Vòng qua mấy ngã đường nữa, một tòa hoa lâu ba tầng xuất hiện trước

mặt họ.

“Bằng hữu ta ở trong này.”

Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn, giữa tòa lầu treo một tấm biển cực lớn, khắc

ba chữ vàng lóng lánh “Vong Ngữ lâu”. Tầng hai có một ban công vươn ra
ngoài, bên trên có hai cô nương ăn mặc lòe loẹt hở hang đang ngồi.

Bằng hữu ở những nơi thế này đây sao…

Bước chân Thiên Diệu khựng lại, khẽ chau mày.

Nhạn Hồi không buồn nhìn đến hắn, một mình bước tới phía trước, đến

dưới lầu, ngước lên vẫy vẫy tay: “Liễu tỷ tỷ, Hạnh tỷ tỷ!”

Thời điểm này ở đây rất ít khách, nên hai cô nương kia đang ngồi trò

chuyện kia dễ dàng nghe được tiếng nàng gọi, liền quay đầu nhìn, một trong
hai người đứng lên, cười híp mắt nói: “Ta còn tưởng là ai chứ, mới giờ này
đã vội tới đây, thì ra là Nhạn công tử tài hoa kinh người của chúng ta trở
lại.”

Nghe họ nói vậy, Thiên Diệu quay đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Nhạn Hồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.