phiền phức, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, phiền phức của bà ta đã
tìm tới rồi.”
Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thản bèn hỏi:
“Phiền phức gì vậy?”
“Vào đêm các người tới Thiên Hương phường làm loạn, thư sinh Lục
Mộ Sinh mà Tố Ảnh chân nhân yêu đã tự cắt cổ mình chết ở trong gác lầu.”
Nhạn Hồi nghe vậy giật mình: “Thư sinh đó chết rồi à?”
“Vậy thì chưa, cũng may Tố Ảnh chân nhân về nhanh, dùng tiên khí giữ
mạng cho Lục Mộ Sinh. Nhưng khổ nỗi hắn ra tay với bản thân quá tàn
nhẫn, cho dù là Tố Ảnh chân nhân muốn cứu sống hắn cũng không dễ dàng.
Thành Vĩnh Châu chẳng có mấy tiên thảo, hôm qua đều bị điều tới Thiên
Hương phường hết, nhưng hình như Lục Mộ Sinh kia cũng không mấy khởi
sắc, bởi vậy tối qua Tố Ảnh chân nhân đưa thư sinh sống dở chết dở kia về
Quảng Hàn môn trị liệu trong đêm rồi.”
Nghe thấy tin tức này, mắt Nhạn Hồi bất giác sáng lên, “Nếu thư sinh kia
bị thương nặng đến vậy, nhất thời bà ta không quay lại thành Vĩnh Châu
nữa đâu nhỉ?”
Huyền Ca cười nhẹ, “Đương nhiên rồi.”
Nhạn Hồi vẫn còn đang suy nghĩ, Thiên Diệu sau lưng đột nhiên hỏi:
“Mê hương đó còn điều chế không?”
“Đương nhiên không thể ngừng, rất nhiều vương tôn quý tộc đã đặt mua
với Thiên Hương phường, Phụng Minh vẫn phải tranh thủ thời gian chế tạo
để giao hàng.”