Tiểu trấn Nhạn Hồi ở cũng còn cách biên giới Thanh Khâu một đoạn,
nhưng mấy ngày nay, người tu đạo ngự kiếm trên trời tới đây đã nhiều hơn
trước gấp ba lần.
Nhạn Hồi thầm suy ngẫm, e là không thể ở trấn này lâu thêm nữa. Chiều
tối, nàng đã tính toán xong chuyện trong lòng, định đi tìm Thiên Diệu ngửa
bài. Nàng nghĩ, nếu Thiên Diệu tìm lại cơ thể để quyết chiến với Tố Ảnh thì
thôi, nhưng nếu muốn giúp Yêu tộc khai chiến với Trung Nguyên, vậy nàng
và Thiên Diệu nên sớm đường ai nấy đi thì hơn.
Không cùng chí thì cũng chẳng thể chung đường.
Nhưng lúc sắp mở cửa, nàng lờ mờ nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh
chấp nho nhỏ truyền đến, là tiểu Thế tử Chúc Ly của nước Thanh Khâu lại
đang ở bên ngoài tranh chấp với lão tùy tùng.
“…Theo tình thế này, nếu ngài còn không về, qua đêm nay e là bên kia
không dễ đi đâu!”
“Ta đã nói là chờ cô ấy ba ngày.”
“Ối chao ôi! Ông trời ơi! Tiểu tổ tông! Nếu cô ấy muốn đi với ngài thì đã
đi từ sớm rồi! Còn rề rà mấy ngày này làm gì chứ! Ngài ấy, đừng làm mình
làm mẩy nữa, theo lão bộc về đi!”
Một hồi sau Chúc Ly bên ngoài chỉ nói một câu: “Ngày mai sẽ đi.”
Vẫn còn cứng đầu, Nhạn Hồi thở dài, mở cửa ra nhìn thẳng vào Chúc Ly
nói: “Hôm nay ngươi về đi, chờ tới ngày mai cũng vô ích.”
Chúc Ly nghiến răng, cuối cùng tính trẻ con cũng phát tác, “Tóm lại ta sẽ
chờ cô tới ngày mai mới đi.”