HỘ TÂM - Trang 51

bùn đá rào rào lên người A Phúc, hắn vẫn đứng đó, phủi phủi y phục mình.

Nhạn Hồi nhìn đến ngây người, Xà yêu… là kẻ dễ ăn hiếp vậy sao?

Nàng đang nghĩ, bỗng nhiên một đứa trẻ nhặt một viên bùn, vung tay

ném tới, “bốp”, bùn dính đầy mặt Nhạn Hồi.

“Hổ cái hổ cái, hổ cái lấy thằng ngốc.”

Nhạn Hồi nghiến răng, trán nổi gân xanh. Nàng vuốt mặt, đứng phắt dậy,

bắt đầu xắn tay áo.

Nàng vừa xắn tay áo vừa cười: “Vui nhỉ, chúng ta cùng chơi nhé.”

Bọn trẻ nghe Nhạn Hồi nói vậy vẫn cười, nàng vốc một nắm bùn dưới

đất, vung tay “xoẹt”, ném viên bùn như ném một viên pháo, đập mạnh lên
ngực đứa trẻ làm ầm ĩ nhất, khiến nó ngồi bệt xuống đất ngây người.

Mấy đứa trẻ còn lại cũng ngẩn ra.

Đến khi cảm thấy đau, nó há miệng khóc òa lên.

Nhạn Hồi bóp khớp tay kêu “răng rắc”, cười lộ ra hàm răng trắng muốt:

“Nào, tỷ tỷ chơi với các đệ nữa nhé.” Nhìn thấy mặt Nhạn Hồi, mấy đứa trẻ
cứ như thấy ma, lập tức sợ hãi đến lăn lê bò toài, vội vã chạy về nhà.

“Đến đây rồi vẫn phải xử lý những chuyện này.” Thấy mấy đứa trẻ chạy

xa, Nhạn Hồi vừa phủi bùn trên mặt, vừa tức tối lẩm bẩm, “Xem ra trẻ con
trong thiên hạ đều xấu xa như nhau, không phân biệt có tu tiên hay không.”

Vừa phủi bùn Nhạn Hồi vừa quay đầu, thấy A Phúc đang nghiêng đầu

nhìn mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.