HỘ TÂM - Trang 52

Nhạn Hồi nhìn hắn từ trên xuống dưới, muôn phần khinh ghét, “Yêu quái

mà để mặc trẻ con ăn hiếp, ngươi thật là kỳ lạ.”

A Phúc quay đầu lạnh lùng đáp: “Kẻ tu đạo mà lấy bùn đá ném nhau với

trẻ con lẽ nào không kỳ lạ?” Nói xong hắn liền quay đầu đi, sửa lại khoảng
đất bị bọn trẻ đạp bừa, “Về thôi.”

Hắn nói xong thì tự nhiên trèo lên bờ ruộng đi về nhà.

Nhạn Hồi nhìn theo bóng hắn, có một cảm giác không hài hòa kỳ lạ ập

tới…

Tối đó Nhạn Hồi tĩnh tọa trong phòng, nàng muốn tìm cách lưu chuyển

nội tức trong người mình, nhưng cố gắng cả buổi mà trong người vẫn trống
không, lúc mở mắt ra thì đêm đã khuya, cảm thấy chán nản và vô cùng bất
an vì không còn pháp lực.

Nhạn Hồi đè nén cảm giác thất bại trong lòng, đang định đi ngủ bỗng

phát hiện trong phòng không có chút hơi thở nào của A Phúc.

Lẽ nào ban đêm Xà yêu này ra ngoài hút tinh khí người ta…

Tiếng “rào rào” vang lên, Nhạn Hồi hiếu kỳ đi tới cửa sổ đẩy cửa nhìn,

dưới ánh trăng sáng lung linh, thiếu niên trong sân đang thân trần dội nước
giếng tắm. Đêm lạnh, nước giếng lạnh vậy mà hắn chẳng màng, nước giếng
lạnh băng dội từ trên xuống người nhưng hắn không rùng mình lấy một lần.

Qua mấy ngày tiếp xúc, Nhạn Hồi ngày càng cảm thấy người này cứ như

một hòn đá, tựa như tất cả đau đớn khó chịu bên ngoài đều không thể đả
động đến hắn được. Nhưng hắn không phải hòn đá, bởi vậy chỉ có thể là
hắn đang gồng mình nhẫn nhịn mà thôi.

Một người giỏi nhẫn nhịn như vậy, nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.