HỘ TÂM - Trang 528

“Vậy giờ cô theo ta về đi, Tam thúc và Thiên Diệu chắc còn trò chuyện

một lúc nữa.”

Lúc này tiểu đồng tử đã châm cứu cho Nhạn Hồi xong đang đứng bên

cạnh, nó nhún mình rồi chen vào một câu: “Thế tử, Đại y sư nói vết thương
của cô nương phải trị chín ngày, chín ngày này tốt nhất ở lại trong phủ Tam
vương gia, để y sư tiện tới coi bất cứ lúc nào.”

Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ: “Cũng đúng, ta ở đây xem bệnh, Thiên Diệu

ở đây hàn huyên với cố nhân. Ở lại đây cũng tiện.”

Chúc Ly mấp máy miệng, nhưng lại phát hiện mình chẳng có lý do gì để

đưa Nhạn Hồi đi. Thấy Nhạn Hồi đã bắt đầu chỉ tay năm ngón với mình,
kêu nó chút nữa sai người đem đồ của nàng tới đây, Chúc Ly nghiến răng
nhịn một hồi, cuối cùng nổi cáu quay đầu đi: “Tự đi mà lấy, ta không có
nhiều người để cô sai khiến vậy đâu.”

“Haiz…” Nhạn Hồi nhìn Chúc Ly ra cửa, bĩu môi lẩm bẩm, “Trẻ ranh

vừa lùn vừa nhỏ mọn, tính tình lại nóng nảy.”

Chúc Ly vừa bước ra khỏi cửa, bị lời này của Nhạn Hồi đâm xuyên gối,

nó nghiến răng nhịn, hạ quyết tâm lúc về sẽ vứt hết đống đồ của Nhạn Hồi
đi.

Lúc chiều tối, phủ Thất vương gia có hai người tới, dọn hết hành lý

không nhiều lắm của Nhạn Hồi và Thiên Diệu qua, Nhạn Hồi vừa áng
chừng ngân lượng trong tay nải mình vừa nghĩ, thì ra đứa trẻ ranh Chúc Ly
này cũng thích nói một đằng làm một nẻo.

Hôm nay mãi đến lúc dùng bữa tối cũng chưa thấy Thiên Diệu ra khỏi

căn phòng kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.