HỘ TÂM - Trang 57

Lúc Tiêu lão thái bước ra khỏi phòng mình, ngửi thấy một mùi kỳ lạ, tựa

như lông trụng nước sôi: “A Phúc, A Phúc?” Bà gọi. Vậy là A Phúc cũng từ
trong phòng bước ra, thấy Nhạn Hồi trong sân, bước chân A Phúc khựng
lại, thần sắc rõ ràng khó coi thêm mấy phần.

“Đây là mùi gì?” Tiêu lão thái hỏi.

“Ta giết mấy con gà rồi.” A Phúc chưa kịp nói gì, Nhạn Hồi vừa vớt gà

trong nồi ra gọn gàng vặt lông, vừa đáp ngay, “Đang trụng nước sôi vặt
lông, hôm nay ta hầm một nồi canh gà lớn, ta từng học nấu ăn chỗ Trương
mập, không thành vấn đề đâu.”

“Cô… cô giết gà rồi?” Tiêu lão thái run giọng hỏi, “Giết hết rồi sao?”

Nhạn Hồi quay đầu nhìn chuồng gà trống không, “Đúng vậy, giết hết rồi,

vốn chỉ định giết con gà trống, nhưng không ngờ lúc gà trống kêu hai con
gà mái cũng kêu theo, nên tiện tay giết luôn. Nồi canh gà này ăn cũng được
lâu lắm đó.” Nhạn Hồi vừa nói vừa liếm miệng.

Nào ngờ bên này nàng vừa dứt lời, Tiêu lão thái bên kia đã kêu lên: “Ối

trời! Ối trời!”

Nhạn Hồi kinh ngạc quay đầu, tưởng bà lão bị ngã, nhưng nào ngờ bà lão

tự ngồi xuống đất, A Phúc bên cạnh vội dìu bà ta lên.

“Ôi ông trời ơi, giết hết rồi…”

Nhạn Hồi nhìn đến ngây người: “Làm sao vậy chứ…” Nàng hoàn toàn

không hiểu nổi, chẳng qua chỉ có ba con gà thôi mà… sao lại bi ai đến mức
này chứ…

“Gà mái để đẻ trứng mà, giờ phải làm sao đây, phải làm sao đây!” Đôi

mắt đục ngầu của Tiêu lão thái chảy ra nước mắt, khóc vô cùng đau lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.